
o, lần này mà cậu dám chơi tôi đến cùng, hại tôi
mất mối nhân duyên, tôi có làm quỷ… không! Tôi có chuyển giới cũng không tha
cho cậu!”
Độc mồm quá.
Thực ra chuyện này giải thích chẳng có gì khó, tối qua
lão Đường đã tự biện hộ ở nhà hàng rồi, lại còn đưa danh sách cuộc gọi cho Tiểu
Uyển xem nữa, vật chứng đã có, chỉ thiếu nhân chứng là tôi. May mà có câu “Đã
quá” của Tiểu Khiết trước khi cúp máy tối qua khiến cho màn kịch này đã bị Tiểu
Uyển nhận ra từ lâu, nên trong quá trình tôi giải thích Tiểu Uyển chỉ khoanh
tay mỉm cười, không nói năng gì.
Giải thích xong, lão Đường liền xấn tới trước mặt Tiểu
Uyển: “Rõ chưa? Hiểu chưa? Biết chưa? Anh trong sạch mà!”
Tiểu Uyển vừa cười vừa khẽ gật đầu, liếc lão Đường một
cái: “Không sao, anh vội vàng giải thích với em thế làm gì? Sao nhất định phải
bắt em tin anh trong sạch?” Nói xong liền gật đầu với tôi, uyển chuyển duyên
dáng bước đi.
Lão Đường trợn mắt đơ người tại chỗ, tôi tưởng cậu ta
sẽ nổi giận chửi tôi một trận, nhưng bất ngờ là lão Đường chỉ vô cùng ai oán
nhìn tôi một cái rồi gục đầu như một cái bao cao su đã sử dụng, hoàn toàn mềm
oặt.
Nhìn lão Đường như thế, lòng tôi cũng không thoải mái
gì, cảm thấy mình có lỗi với cậu ta, tôi khẽ thở dài bước lên kéo tay lão
Đường, khẽ khàng an ủi: “Lão Đường à, lão Đường… cậu cũng có ngày hôm nay!”
Đúng lúc này tiếng giày cao gót vốn đang dần xa bỗng
tiến lại gần.
Tôi quay phắt lại, lão Đường ngẩng phắt lên.
“Đường Đôn, Đường Đường nhà anh không phải đã khỏe rồi
sao? Cho em đến thăm nó đi!” Là Nghê Tiểu Uyển quay lại.
Lão Đường vẫn đang ở trong trạng thái ngây dại, chỉ
biết vô thức chầm chậm gật đầu.
“Thế thì hết giờ liên lạc nhé!” Tiểu Uyển nheo mắt
cười, vỗ tay rồi đi mất.
Tôi bật cười, vỗ vai cậu ta: “Lần này yên tâm chưa?
Người ta đã ám chỉ rõ ràng thế cơ mà! Cậu nhìn thấy ánh sáng lúc hoàng hôn rồi
chứ?”
Gương mặt lão Đường từ từ nở ra thành một nụ cười toe
toét: “Ánh sáng lúc hoàng hôn á? Bây giờ trong lòng tớ đang rực rỡ chết đi được
đây!”
Nói xong lão Đường không thèm để ý đến tôi nữa, giơ
tay ra trang nhã xoay người, bắt đầu nhảy valse về phía đầu kia hành lang…
Tổng biên tập không có trong phòng, tôi về ban văn
nghệ, bị mấy nữ đồng nghiệp tóm lấy hỏi thăm về cửa hàng trên mạng của Tiểu
Văn. Mấy cô gái đều chọn được mấy món đồ trang sức trong cửa hàng, vây xung
quanh tôi hỏi thăm, cuối cùng có một nữ đồng nghiệp tinh mắt nhìn thấy chiếc
dây chuyền tôi đeo trên cổ trông giống hệt trên mạng, thế là từ hỏi thăm biến
thành thẩm vấn, các nữ đồng nghiệp thi nhau dò hỏi mối gian tình giữa tôi và
chủ cửa hàng.
Tôi đang định mở miệng phủ nhận thì lại bị mấy cô nàng
này tóm được chứng cớ quan trọng hơn, đây cũng là điều tôi hoàn toàn không ngờ
tới, trợn tròn mắt nhìn màn hình hiển thị, ở trang chủ trong cửa hàng của Tiểu
Văn đột nhiên xuất hiện hai chữ “Lại Bảo”.
Giữa thanh thiên bạch nhật thế này chẳng phải là muốn
giết tôi sao?
Người nhanh tay đã click vào mở ra, ha ha, quả nhiên
là hiện ra bức ảnh chiếc dây chuyền mặt ba chiếc lông vũ, nhưng bên cạnh còn có
một bức ảnh nhẫn ngọc. Cô ấy làm nhanh vậy sao?
Lúc đó tôi chỉ nói đùa, khi tôi tới căn phòng nhỏ Tiểu
Văn thuê, thấy trang sức phụ kiện bày kín phòng, trong lúc chuyện phiếm mới kể
chuyện hồi trung học tôi cũng thiết kế mấy thứ này, hồi đó là thời kỳ toàn dân
yêu sớm, thịnh hành nhất là con gái tết vòng tay, vòng đeo cổ tặng bạn trai
mình. Lúc đó tôi bày cho bọn con gái trong lớp tết hai chiếc nhẫn, để chừa ra
một sợi dây đỏ, sau đó chỗ nối của hai sợi dây có thể nối lại được với nhau,
như vậy hai người cùng đeo nhẫn, hai bàn tay cũng được nối lại với nhau, nắm
tay nhau đi dạo phố sẽ rất lãng mạn kiểu một mối tơ hồng, dù hai người thả tay
ra thì sợi dây đỏ vẫn nối liền, đáng ngưỡng mộ chết đi được!
Bọn con gái trong lớp tết xong, không ngờ một đồn
mười, mười đồn trăm, trở thành bí mật công khai của cả trường, thậm chí còn
truyền ra trường ngoài, có thời gian trở nên rất hot.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, không ngờ Tiểu
Văn chỉ qua lời kể của tôi đã làm xong nhẫn, bày lên cửa hàng, ghi rất rõ bản
quyền Lại Bảo.
Có điều thế này lại gây rắc rối cho tôi rồi, các nữ
đồng nghiệp phát nổ tập thể, thề quyết hỏi cho ra gian tình mới chịu buông tha.
Bị họ tra hỏi đến phát đau đầu, tôi chỉ vào màn hình
hiển thị, nói muốn mua gì thì mua đi, khi liên lạc với chủ cửa hàng thì bảo là
bạn hoặc đồng nghiệp của Lại Bảo, hay nói là mẹ tôi cũng được, chắc chắn sẽ
được giảm giá.
Vô cùng bất lực là tuy đồ giảm giá có một sức hấp dẫn
vô cùng to lớn đối với phái nữ, nhưng họ còn cảm thấy hứng thú với quan hệ giữa
tôi và chủ cửa hàng hơn.
Bà xã? Bà xã tương lai? Vợ? Vị hôn thê? Tình nhân?
Tình phụ? Bạn gái? Bạn gái ngoài bạn gái? Chủ nợ? Chủ nợ kiêm tình nhân?...
Đủ các dự đoán liên tiếp ụp xuống đầu tôi.
Sau một hồi giãy giụa tôi chạy trốn khỏi ban văn nghệ,
nhưng cũng vì vụ này mà trong lòng tôi thêm phần lo lắng.
Theo như Tiểu Văn nói thì bố mẹ cô ấy sắp về rồi,
nhưng nếu chuyến này tôi phải t