
ới Hồng Kông, chưa biết ngày về, nếu vậy không
phải sẽ làm hỏng việc của Tiểu Văn sao? Phóng viên giải trí vốn không hòa thuận
với các ngôi sao cho lắm, hơn nữa lần này còn đi phỏng vấn các ngôi sao lớn cỡ
thiên vương thiên hậu như Tạ Đình Phong, Trương Bá Chi, chắc chắn sẽ gặp rất
nhiều trở ngại, lành ít dữ nhiều.
Thế là trước mắt tôi xuất hiện hai con đường, một là ở
lại giả làm bố, hai là đi Hông Kông giả làm cháu.
Sau một hồi cân nhắc suy tính, tôi quyết định giữ lời
hứa, giúp Tiểu Văn qua cửa ải lần này, chuyện phỏng vấn sau này còn nhiều cơ
hội.
Tôi đến gặp tổng biên tập, khéo léo xin phép không đi,
tổng biên tập nhanh chóng đồng ý cử người đi Hồng Kông phỏng vấn, lại nghe nói
tôi bị bệnh, không tiện đi xa, tàu xe vất vả, liền ủy thác tôi liên hệ với
người quen ở Hồng Kông, đồng thời chọn người đi Hồng Kông chuyến này. Trước khi
ra về, tổng biên tập còn khen ngợi tôi một hồi, bảo dù tôi bệnh thật hay bệnh
giả, nhưng thông thường các phóng viên có thâm niên đều sẽ không bỏ qua cơ hội
tốt như thế này, người có phẩm chất cao quý như tôi quả là tấm gương đạo đức
của giới phóng viên giải trí.
Vừa đi làm không có việc gì, khó khăn lắm mới tóm được
một quả bom thì lại vì việc của Tiểu Văn không thể đích thân ra trận, tôi nghĩ
chắc đó là bánh xe vận mệnh đang xoay vần.
Hết giờ làm tôi định rủ lão Đường đi ăn, coi như là
xin lỗi chuyện tối qua, nhưng chợt nhớ ra lão Đường và Tiểu Uyển cùng đi thăm
chó rồi, xem ra hôm nay lão Đường đã nhận con Đường Đường ở trại chó của Thịt
Chó về nhà rồi.
Chết rồi! Lão Đường và Tiểu Uyển đã có mối “kì duyên
thú cưng”, lão Phó và Yến Tử cũng đang “bò già gặm cỏ non”, Thịt Chó và Tiểu
Phấn thì khỏi nói, đã “cẩu nam hổ nữ” với nhau mấy năm rồi, chỉ còn lại mình
tôi là độc thân, chẳng có chút hương vị tình yêu nào đã phải làm bố…
Nếu không thì sao người ta lại nói, bánh xe số mệnh
không có việc gì làm chỉ thích quay lung tung! Nói Tào Tháo Mạt Mạt đến rồi!
Tôi định rời khỏi tòa soạn là về nhà luôn, nghĩ cách
cho Tiểu Khiết ra ngoài mấy ngày, sau đó dọn dẹp sắp xếp lại nhà cửa một tí,
ngày mai Tiểu Văn dọn đến rồi.
Vừa ra khỏi cổng, đang châm thuốc hút thì di động đổ
chuông, tôi vừa bắt máy, giọng nói của Mạt Mạt đã cuống quýt vang lên: “Bảo,
anh đang ở đâu?”
“Hả? Anh… anh chuẩn bị về nhà.” Tôi sững người, xảy ra
chuyên rồi sao?
“Về nhà à? Tốt quá, em đang ở nhà, anh về mau đi!”
Không thể không thừa nhận, giọng nói của Mạt Mạt rất hay, có lúc giọng nói
quyến rũ của một cô gái đã đủ làm cho đàn ông có suy nghĩ thiếu trong sáng rồi,
nếu không, nhân viên trực điện thoại của mấy tổng đài nói chuyện sex đó sao chỉ
nũng nịu nhõng nhẽo với bạn, nhưng có ép buộc dụ dỗ thế nào cũng không dám đến
gặp cho bạn biết mặt thật? Giọng nói chỉ là một trong những vũ khí để họ chinh
phục đàn ông, nếu gặp mặt chưa chắc con họ đã nhỏ tuổi hơn bạn.
Nhưng giọng nói có hay hay không, có hấp dẫn hay không
lại không có tiêu chuẩn rõ ràng, tùy từng người, õng ẹo? Tinh nghịch? Dịu dàng?
Lười biếng? U buồn? Thế nào cũng có một loại phù hợp với bạn!
Giọng nói của Mạt Mạt rất phù hợp với tần số của tôi.
Nên thời gian qua tôi càng ngày càng phát hiện, Mạt
Mạt nắm chắc tôi rồi.
Ví dụ như lúc này lòng tôi loạn như cào cào! Mạt Mạt ở
nhà tôi? Cô ấy quay lại rồi? Thế chẳng phải làm loạn hết kế hoạch của tôi.
Tại sao càng những chuyện đơn giản đến cuối cùng lại
càng phức tạp thế nhỉ?
Chả lẽ đây chính là chuyện trời trước khi trao trọng
trách gì cho ai phải thử thách người đó sao? Làm ơn đi! Đừng giao cho tôi trách
nhiệm gì lớn cả, cho tôi một em ngực lớn được không?
Tôi ra khỏi thang máy, vừa đứng trước cửa còn chưa kịp
rút chìa khóa ra thì cửa đã bật mở. Mạt Mạt thò tay ra kéo tôi vào trong!
Tôi loạng choạng suýt ngã mới đứng vững được, trợn mắt
nhìn Mạt Mạt như nhìn thấy ma.
Nói thật, dù lúc cô ấy sống ở nhà tôi, tôi cũng chưa
từng thấy cô ấy không chú ý đến vẻ ngoài như vậy, trước khi đi ngủ, sau khi ngủ
dậy đều xinh đẹp rạng rỡ như phù dung trên mặt nước xuất hiện trước mặt tôi.
Nhưng bây giờ rõ ràng cả đêm qua Mạt Mạt không ngủ,
hoặc sau khi thức dậy không hề chải đầu rửa mặt, trang điểm, mái tóc dài buộc
vội sau đầu, mặt hoàn toàn không trang điểm, thậm chí kem dưỡng da cũng không
bôi, trên người mặc một chiếc váy dài, quai áo lót trễ xuống cánh tay cũng
không biết.
Xem ra là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Sao thế? Lẽ nào…” Tôi hơi kinh ngạc, định đùa một câu
nhưng lại bị ánh mắt của Mạt Mạt chặn họng.
Mạt Mạt xoa tay bước mấy bước về phía phòng khách rồi
lại quay lại, kéo tay tôi chạy thẳng vào ghế sofa trong phòng khách. Cả hai vừa
ngồi xuống xong, Mạt Mạt gần như vừa chạm mông xuống ghế liền quay phắt lại
nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi không hiểu mô tê gì cũng trợn mắt nhìn lại, dùng
ánh mắt dò hỏi, cổ vũ cô ấy – có gì thì em nói đi!
Mấy giây sau, tôi không chịu được nữa, thế này bối rối
quá, khó chịu quá! Thông thường, khi đàn ông và đàn bà nhìn nhau lâu như vậy,
động tác tiếp theo không phải là hôn nhau thì sẽ là tát nhau, chỉ nhìn