
blah…
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp phá ra cười, vừa cảm kích vừa
phấn khởi, tất nhiên cô ấy biết bài phỏng vấn riêng này nếu chỉ mình cô ấy kí
tên thì sẽ có giá trị lớn dường nào, ít nhất sẽ làm các lãnh đạo tòa soạn chú ý
tới cô ấy.
Chúng tôi nhìn nhau một cái, ánh mắt cô nàng đã có
chút tình ý mang vẻ cảm kích rồi, giọng nói cũng bắt đầu dịu dàng tình tứ: “Anh
Bảo, tối nay em mời anh ăn cơm nhé, không ăn KFC nữa, anh chọn chỗ đi!”
Tôi cười xua tay: “Tiền đó em cứ giữ lại mà phòng thân
đi, đợi khi nào tìm được anh chàng nào nuôi em hẵng mời anh.”
Lúc này tôi chẳng còn lòng dạ nào nữa cả.
Trước khi đi tôi hẹn lão Độ tối nay cùng ăn cơm, coi
như là cảm ơn cậu ta, cũng coi như anh em lâu ngày gặp lại làm một, hai chén
tâm tình chuyện xưa.
Mặt lão Độ đầy vẻ hổ thẹn nói tối nay còn một loạt sự
kiện nữa, cậu ta buộc phải có mặt, vụ này do cậu ta phụ trách, không dứt ra
được. Vậy thì thôi, uống rượu là chuyện nhỏ, công việc là chuyện lớn, không thể
đập bát cơm của người ta được.
Chúng tôi trao đổi số điện thoại, chào tạm biệt nhau,
lão Độ hứa trước khi rời khỏi Trùng Khánh chắc chắn sẽ tìm cơ hội tụ tập một
bữa.
Sắp hoàng hôn rồi nhưng không khí vẫn rất nóng nực.
Lúc ra khỏi khách sạn lại đúng vào giờ tan tầm, ngoài đường người đông khủng
khiếp, trong dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi, tôi chậm rãi bách bộ trên đường,
tâm trạng hết sức phức tạp, vô cùng buồn bã, đau khổ.
Tôi không muốn tin Mạt Mạt hoàn toàn lừa dối mình, từ
đầu đến cuối đều giăng bẫy mình. Nhưng tình cờ gặp lại lão Độ, biết được những
chuyện này, tôi nhất thời không tìm được cái cớ nào để tự lừa dối mình, nếu
thật vậy thì mẹ nó, tôi thực sự là thứ đồ chơi người lớn lớn nhất trong lịch sử
nhân loại!
Tôi muốn hỏi Mạt Mạt nhưng mở miệng thế nào đây? Cứ
vật vờ lang thang không mục đích trên đường như thế, lòng tôi rối như tơ vò,
nhiều lần cố sắp xếp suy nghĩ cho mạch lạc, khiến mình lí trí suy nghĩ một chút
nhưng tiếng xe cộ, tiếng người nói ồn ào nháo nhác xung quanh làm tôi không sao
bình tĩnh lại, có thể dù không có những thứ đó, tôi cũng không thể bình tĩnh
lại được.
Trong lòng sục sôi muốn lao đi hỏi Mạt Mạt cho rõ
ràng, nhưng tôi cứ do dự ngập ngừng mãi. Có lẽ không biết mở miệng thế nào chỉ
là một cái cớ, điều tôi sợ hơn cả là Mạt Mạt bảo rằng đúng thế.
Nếu Mạt Mạt bẫy tôi thật thì tôi sẽ bị tổn thương sâu
sắc, có thể từ giờ trở đi không tin vào tình yêu nữa, có thể sẽ lên núi tu đạo,
có thể sẽ xuất gia ăn chay niệm Phật, càng có khả năng sẽ làm phẫu thuật chuyển
đổi giới tính, sau đó tìm một số bức ảnh cực kì buồn nôn tung lên mạng làm
người khác buồn nôn, hạ thấp chính mình. Và tôi càng sợ rằng một khi sự việc là
thật thì tôi sẽ hận Mạt Mạt, như vậy thì tệ quá, tôi không muốn mối tình đầu
của mình sau này nhớ lại lại kết thúc bằng hận thù, đó là mối tình đầu thất bại
nhất.
Tôi lang thang không đích đến, không phân rõ phương
hướng, tình cờ gặp một hàng bán đồ xiên nướng, đi nãy giờ cũng mỏi chân, tôi
bèn vào làm mấy xiên nướng, gọi ít bia, nhai lấy nhai để mà không thấy mùi vị
gì.
Có lúc rượu đúng là một thứ tốt, rượu có thể làm cho
người ta dũng cảm hơn.
Uống được ba chai bia, tôi bắt đầu mất tỉnh táo, bắt
đầu làm việc không suy nghĩ, bắt đầu hết sợ, bắt đầu rút di động ra gọi thẳng
cho Mạt Mạt.
Chuyện này tôi không thể nín nhịn trong lòng được nữa.
Chuông reo hai tiếng bên kia đã bắt máy, Mạt Mạt có vẻ
vui, hớn hở hỏi: “Bảo à, có chuyện gì vậy?”
“Em đang ở đâu?” Tôi hơi sững lại, không biết nói thế
nào bèn buột miệng hỏi.
“Ở chỗ Tiểu Hy, anh uống rượu à?” Mạt Mạt cười khanh
khách.
Tôi thở gấp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cố bình tĩnh
lại nói tiếp: “Mạt Mạt, hôm nay anh gặp lại bạn học cũ của chúng ta.”
“Ai thế?”
“Lão Độ.”
Đầu dây bên kia liền im lặng, tôi nheo mắt, dường như
có thể đoán ra vẻ ngạc nhiên của Mạt Mạt ở đầu bên kia.
“Hai người nói chuyện gì vậy?” Mạt Mạt vẫn ôm hy vọng
hỏi, nhưng câu hỏi này quá bất thường.
Câu hỏi này của Mạt Mạt đã phần nào chứng minh một vài
suy đoán của tôi lúc trước, nỗi giận dữ dâng lên trong lòng, tôi cao giọng hỏi:
“Em nói xem?”
“Cạch” một tiếng, Mạt Mạt cúp máy.
Cô ấy làm thế là tôi hiểu hết rồi.
“Ông chủ! Cho thêm hai chai bia!”
Tôi chơi liền hai cốc bia lạnh, ợ mấy tiếng rõ to rồi
châm thuốc hút, trong khoảnh khắc đầu óc tôi trở nên trống rỗng, không biết
tiếp theo mình phải làm gì.
Điện thoại kêu, có tin nhắn của Mạt Mạt.
“Bảo, anh biết gì rồi phải không? Cần em giải thích
không? Anh đang ở đâu?”
Xem xong tôi bật cười, không trả lời.
Đột nhiên đầu óc tôi không còn trống rỗng, thay vào đó
rất nhiều chuyện chợt lần lượt hiện lên, hết chuyện này đến chuyện khác, cảnh
tượng này đến cảnh tượng khác, đột nhiên tôi cảm thấy may mắn vì đã kí hiệp
định kết hôn với Mạt Mạt, đột nhiên tôi cảm thấy mình không còn chút sức lực
nào nữa.
Tôi làm thêm chai bia nữa, điện thoại đổ chuông. Tôi
không trả lời nên Mạt Mạt vội gọi lại.
Tôi bắt máy: “A lô, xin chào, quý vị họ gì, tuổi con
gì, tìm ai có việc gì uống rượu thế?”
Bên đó chắc