
, hôm nay gọi anh tới
đây là để nói với anh chuyện kết hôn.”
Tôi nhận thấy hàng loạt động tác giữa hai người vừa
rồi rõ ràng là ám hiệu, có lẽ họ là FBI, IBM hay KFC gì đó thật.
“Mấy ngày tới có lẽ sẽ có việc cần anh giúp đỡ, hơn
nữa anh chỉ cần nhớ thời gian này, một khi anh ở cạnh Mạt Mạt thì thân phận của
anh là chồng cô ấy, cô ấy gọi anh ông xã anh phải đáp, biết chưa?”
Tuy Tiểu Hy đã hòa hoãn gọi tôi là Bảo rồi, nhưng thái
độ vẫn hết sức lạnh lùng, thế này đâu phải là nhờ tôi giúp, rõ ràng là ra lệnh
mà!
“Yes sir! Yes sir!” Để không khí bớt căng thẳng, tôi
khẽ nói rồi giơ tay chào.
Chẳng ai thèm cười…
Vì tôi đã lỡ lời nên Tiểu Hy không thèm mời tôi ăn
trưa, ngồi một lúc chán quá tôi đành e dè cáo từ.
Khi Mạt Mạt tiễn tôi ra cửa, tôi quay lại xin lỗi:
“Anh xin lỗi Mạt Mạt, anh không biết mình đã làm em tổn thương thế nào nhưng
xin lỗi em.”
Mạt Mạt không còn như lúc nãy nữa, cô ấy cười chun
mũi: “Anh có thể có lỗi với em bất cứ lúc nào, anh quên bản hiệp định viết
trước khi kết hôn rồi à, không can dự đến cuộc sống riêng tư của nhau, hi hi.”
Thấy Mạt Mạt cười tôi cũng yên lòng, tôi vẫy tay chào
tạm biệt, Mạt Mạt dặn tôi phải luôn mở máy giữ liên lạc, tôi nói biết rồi, giả
làm ông xã em chứ gì, đời này số anh là làm ông xã của thiên hạ…
Mạt Mạt không hiểu ý tôi, tưởng tôi đùa còn đẩy tôi
một cái.
Tôi quay người bước đi, sau cánh cửa còn vang lên
tiếng chào the thé của Cao Lộ Khiết: “Tạm biệt anh rể!”
Tôi vào thang máy, càng nghĩ càng thấy không đúng, tôi
nhớ lúc mới tới nhà Tiểu Hy, người giận là mình, người đòi đi là mình, tôi còn
định nhân cơ hội này lấy lại hình tượng oai phong trước mặt Mạt Mạt, sao vật
qua vật lại một hồi, cuối cùng người xin lỗi vẫn là tôi?
Buổi chiều tới tòa soạn, tôi ngồi vật vờ một lúc thì
một em đồng nghiệp xinh gái bảo tôi cùng cô ấy đi phỏng vấn. Cô ấy bảo trong
ban không có ai đi cùng, cô ấy lại không muốn đi một mình. Tôi hỏi ra mới biết
hóa ra đó là một nữ ca sĩ mới nổi từ một cuộc thi ca nhạc nào đó, có vô số fan
biến thái, hôm nay tới chỗ chúng tôi mở buổi giới thiệu sản phẩm gì đó cô nàng
làm đại diện.
Thực ra tôi không thích phỏng vấn sao mới nổi chút
nào, những nơi mấy ngôi sao mới nổi này đến đảm bảo sẽ có một đống fan vây
quanh gào thét, mà sở thích của con gái bây giờ thay đổi nhanh như chong chóng,
hôm đầu hỏi còn bảo thích Châu Kiệt Luân, mấy hôm sau hỏi người ta lại trả lời:
“Châu Kiệt Luân á? Đừng quê thế! Giờ ai còn thích anh ta chứ!” Điệu bộ cứ như
cô nàng mới đá Châu Kiệt Luân không bằng.
Hội trường phòng tiệc ở lầu hai một khách sạn, sau khi
cùng các đồng nghiệp nhận phong bì xong, tôi quay sang đưa luôn cho nữ đồng
nghiệp xinh gái. Cũng chỉ có hai, ba trăm tệ, người ta lại là người kéo tôi đến
đây, nếu tham món lợi nhỏ trước mắt thì sau này không sống nổi trong ban văn
nghệ rồi.
Nữ đồng nghiệp xinh gái thì vô cùng mừng rỡ, chắc
không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ, cũng phải, nếu mình cô ấy đi thì chỉ có thể
lấy một suất, bây giờ được gấp đôi bèn cười hớn hở hứa hẹn lát phỏng vấn xong
sẽ mời tôi ăn KFC.
Bảo vệ chặn đám fan điên cuồng đó lại, MC lên sân khấu
nói nhăng nói cuội, nói vớ nói vẩn một lúc, tôi và nữ đồng nghiệp xinh đẹp ngồi
dưới tán chuyện, tình cờ ngẩng lên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên sân
khấu!
Mấy năm rồi không gặp, cẩn thận kẻo nhận nhầm thì toi.
Tôi dụi dụi mắt, xác nhận đúng là tên đó, tôi nhận ra
đôi mắt một mí và hàm răng vâu của cậu ta.
Tôi đứng dậy, vẫy tay về phía bên trái sân khấu: “Lão
Độ! Lão Độ!”
Lão Độ không họ Lão, cũng chẳng họ Độ, là bạn học cấp
ba của tôi, biệt danh này có nguồn gốc như thế nào tôi cũng chịu, nhưng hồi cấp
ba tôi và cậu ta rất thân nhau, nói thế này cho dễ hiểu, tôi và Mạt Mạt quen
nhau về cơ bản là để che giấu cho lão Độ và một cô bé khác.
Tình cảm không khác chỉ cùng vào sinh ra tử như vậy
tất nhiên không dễ quên lãng, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì vào những trường ở
khác nơi, có một thời gian chúng tôi liên lạc qua mạng, nhưng thời gian như
nước trôi dòng, dần dà chúng tôi liên lạc thưa dần cho đến khi mất hẳn tín
hiệu, tình bạn rớt mạng.
Không ngờ hôm nay gặp lại cậu ta trong tình huống này!
Không đến mức vui mừng khôn xiết nhưng cũng có cảm giác trùng phùng sau một
thời gian dài xa cách – hình như tên này còn nợ tôi mười tệ!
Tôi gọi mấy tiếng, lão Độ cũng nhìn thấy tôi, vẻ mặt
đầy nghi hoặc, nhíu mày ngẫm nghĩ, đẩy gọng kính lên nhìn tôi đánh giá một lượt
từ chân lên đầu, có lẽ do mấy năm không gặp, tôi lại đẹp trai ra nhiều, nhất
thời không nhận ra.
Tôi đứng dậy đi ra cạnh cửa sổ, quay đầu lại vẫy tay
với lão Độ, lão Độ vừa nghi hoặc vừa ngoan ngoãn đi theo, cậu ta vẫn không
ngừng đẩy gọng kính. Chắc mấy năm nay không ai gọi cậu ta biệt danh lão Độ này
rồi nên nhất thời vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Hai chúng tôi bước tới cửa sổ phòng tiệc, tôi đứng
trước mặt lão Độ, giơ tay vỗ vỗ vai cậu ta: “Lão Độ, vẫn chưa nhận ra tôi hả?
Mắt ông làm bằng thủy tinh à?”
Lão Độ nhìn tôi một lượt, lại còn áp sát lại gần ngắm
nghía