Polaroid
Khoan Thai Đến Chậm

Khoan Thai Đến Chậm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322853

Bình chọn: 8.00/10/285 lượt.



Hàn Cố Diễn nhíu mày một cái, “Đã nói không còn bao lâu nữa mà.” Giọng anh khẽ cao lên, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn so với bình thường

một chút, San San thấy thế, rụt rụt cổ, cũng không dám nói thêm gì.

Hai người ngồi yên thật lâu.

San San nhịn nửa ngày, rốt cuộc xốc chăn lên, lấy tay chống lấy thân thể muốn xuống giường.

“Làm sao vậy?” Hàn Cố Diễn thấy cô làm động tác này, vội vã đứng dậy đỡ lấy, “Không thoải mái sao?”

Khuôn mặt San San ửng đỏ, lấy mũi chân

khều chiếc giày dưới giường lại, mò cả buổi mới mang được giày vào hai

chân, Hàn Cố Diễn cũng không biết cô muốn làm gì, vẫn vịn lấy cô, “Em…Em đi toilet.” San San xấu hổ mở miệng giải thích, cô vốn vẫn muốn nhịn một lát nữa,

đợi truyền dịch xong rồi đi, dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa, nhưng

mới vừa rồi uống không ít nước, hiện tại phần bụng dưới căng trướng khó

chịu, lại chịu không nổi nữa. Cô đi giày, cầm lấy giá truyền dịch muốn

chạy vào bên trong.

“Đợi chút.” Hàn Cố Diễn cầm lấy áo khoác của cô khoác lên người cô, “Đừng để cảm lạnh.” Thấy cô còn rất yếu, bộ dạng loạng chà loạng choạng, dứt khoát ôm lấy cô, cầm chiếc giá trên tay cô, “Tôi đi cùng em.”

San San giải quyết xong, cũng cảm thấy

cả người thoải mái hơn nhiều, cơn sốt cũng đã hạ, cả người nhẹ đi mấy

kí. Cô rửa tay, nhìn chính mình trong gương, kiểu tóc hoàn toàn không

còn, mái tóc hỗn loạn, không còn một chút hình tượng nào. Một tay cô còn dính cây kim, không còn tay để buộc tóc lại, dứt khoát tháo dây buộc

tóc ra, lấy tay vuốt vuốt vài cái, nhìn cũng chỉnh tề hơn một chút.

“Xong rồi?” Hàn Cố Diễn chờ ở trước cửa, vừa thấy cô bước ra, cầm lấy áo khoác vừa rồi khi vào toilet cởi ra một lần nữa phủ lên người cô.

“Thầy Hàn…”

“Được rồi, đừng cảm ơn, cả tối nay em đã cảm ơn rất nhiều lần rồi.” Hàn Cố Diễn trực tiếp cắt đứt lời cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc

cô buông xuống, che trước mặt cô, tóc tai bù xù, khiến cho anh không thể nhìn rõ mặt cô, chỉ có thể nghe thấy giọng nói có phần khó xử của cô, “Em không được khỏe, còn kiên trì đi học, tinh thần thật đàng khen nha.” Anh nói đùa muốn trêu ghẹo cô.

“Ha ha, đúng a!” San

San cảm thấy ngượng ngùng, đơn giản là không cảm thấy lời Hàn Cố Diễn

vừa nói với cô buồn cười, khi anh khen ngợi chính mình làm cô bỗng chột

dạ, cũng không biết nói gì thêm, chẳng lẽ nói cho anh biết cô vốn muốn

trốn nhưng kết quả lại trốn không thoát sao?

“Tiết học của ai mà liều mạng như vậy?” Hàn Cố Diễn hỏi.

“Vương Đường….cô Vương.” San San thành thành thật thật trả lời.

“Khó trách!” Hàn Cố Diễn tỏ vẻ hiểu ý, “Không dám trốn.”

“Thầy Hàn, thầy cũng biết!” San San thấy anh nói vậy, quay đầu, nhìn Hàn Cố Diễn có chút kinh ngạc trực tiếp thốt ra.

“Có nghe nói qua.” Thấy San San trừng mắt tỏ vẻ rất cổ quái nhìn anh, Hàn Cố Diễn khẽ cười một

tiếng, thuận tay vén mấy sợi tóc trên mặt cô ra đằng sau, “Như thế nào, em cho rằng tôi cũng giống em, đã từng học lớp của cô ấy sao.”

San San bị hành động của anh là cho

hoảng sợ, anh có thể tự nhiên như vậy, làm giống như vậy, nhưng lại cô

cũng bình thường, mình cũng không nên phản ứng quá xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy thật ngượng ngùng, cúi đầu thật thấp, “Nghiên cứu sinh…hẳn là không cần học môn tự chọn a?” Cô nhớ rõ Hàn Cố Diễn chính lấy bằng thạc sĩ ở trường này, cô kì thật cũng không biết rõ rốt cuộc có cần phải học hay không.

“Cũng được, nhưng mà giáo sư

không thích sinh viên đăng kí những môn không giúp ích cho môn chuyên

ngành, cho nên cũng chỉ đăng kí vài môn có liên quan đến pháp luật.” Hàn Cố Diễn giải thích cho cô, “Chính mình có hứng thú thì đi dự thính là được.”

“Thầy Hàn đã từng dự thính môn nào rồi?” San San nghe anh nói vậy liền thấy hứng thú.

“Không có, tôi lười, trường học không yêu cầu, tôi cũng không chủ động đi học.”

Hàn Cố Diễn trả lời vô cùng thản nhiên,

San San lăn lộn cùng anh cả đêm, đột nhiên phát hiện kì thật thầy giáo

này có đôi khi cũng không phải rất khó gần.

Truyền dịch xong, Hàn Cố Diễn đưa San

San trở về kí túc xá cũng đã gần mười hai giờ, kí túc xá nữ có gác cổng, mười một giờ thì cổng chính của kí túc xá đóng cửa, đành phải gọi dì

trông nom kí túc xá ra mở cửa, bà dì kia cũng rất mất hứng, cầm chìa

khóa trên tay nhưng không mở cửa, miệng cứ dùng sức lải nhải người trẻ

tuổi bây giờ yêu đương thật điên cuồng, làm sao lại không hiểu phải tuân thủ giờ giấc, sinh viên hiện tại đều là như vậy bla bla giảng giải một

đống. Tính tình Hàn Cố Diễn ngược lại rất tốt, không buồn không phiền,

cũng không nói gì, cười tủm tỉm nghe bà dì kia nói, San San giải thích

nửa ngày, còn mang giấy khám bệnh ta lúc này mới chịu mở cửa. Cảm ơn Hàn Cố Diễn xong, San San trở về kí túc xá, mấy cô bạn già tra khảo quyết

liệt, quay cô như một cái máy, không người nào liên lạc được, cộng thêm

chuyện San San trước giờ chưa từng không về ngủ, ba tên bệnh nhân kia

đều nôn nóng, sợ cô xảy ra chuyện gì. San San không biết phải nói thế

nào, cũng không dám nói Hàn Cố Diễn đưa cô đi khám bệnh, cảm thấy nếu

nói như vậy sẽ lại khơi gợi máu buôn chuyện của ba người kia, chỉ tùy

tiện nói