Snack's 1967
Không Chỉ Trong Lời Nói

Không Chỉ Trong Lời Nói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324800

Bình chọn: 10.00/10/480 lượt.

sạn trước tiên, đến tối có người mời họ dùng cơm khách. Nhiếp Lạc Ngôn vốn không thích các thể loại giao tiếp

xã giao này, nên Giang Dục Phong cũng không nài ép, anh để cô tự giải

quyết vấn đề bữa tối, còn mình thì dẫn theo đám đồng nghiệp cùng đi.

Thực ra, người phụ trách về mặt tiếp đón đối tác cũng cảm thấy hơi bất ngờ

khi lần này Giang Dục Phong đích thân xuất hành, tuy đây là hạng mục

lớn, nhưng cũng nghe nói anh từ trước tới giờ không hay đi công tác,

phần lớn công việc được giải quyết thông qua trợ lý đắc lực hoặc qua

điện thoại, hay cũng có thể giải quyết trong cuộc họp trực tuyến trên

mạng. Do vậy, từ khi nhận được thông tin, họ liền bắt tay chuẩn bị, mở

một buổi tiệc cao cấp để tiếp đãi vị khách trẻ tuổi hiếm hoi này.

Mọi người liên tục chúc rượu, sau mấy lượt uống, Giang Dục Phong lấy máy ra nhắn tin.

“Ăn chưa?”

Đợi năm sáu phút, không thấy ai trả lời.

“Đang dạo phố?” Anh nghĩ cô đang đi dạo bên ngoài nên mới không nghe thấy tiếng chuông tin nhắn.

Quả nhiên cô không nghe thấy, bởi sau hơn mười phút, điện thoại của anh vẫn im lìm.

Lúc này người phụ trách tiếp đón hỏi: “Tổng giám đốc Giang, ngài có muốn

nhân cơ hội này đi du ngoạn? Tuy tiết trời không thích hợp lắm, nhưng có một vài nơi rất đáng để thưởng thức đấy”.

Những ngón tay của anh vẫn đang nghịch chiếc điện thoại màu đen nhỏ bé, dường như không để tâm tới lời vị kia, chỉ hờ hững “Ừm” một tiếng, rồi nói: “Tôi cũng có kế

hoạch này, nhưng không muốn làm phiền các vị, chúng tôi sẽ tự sắp xếp

lịch trình”.

Phía đối tác vội nói: “Không phiền đâu ạ, không phiền phức chút nào. Hướng dẫn viên du lịch cùng xe cộ, lúc nào cũng sẵn sàng”.

Anh cười cười, không từ chối nữa, chỉ đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi điện”.

Bên ngoài yên tĩnh hơn trong phòng nhiều, từ lan can tầng ba trong tòa nhà

nhìn xuống là đại sảnh sang trọng, rộng rãi, trên nền đá hoa đang phản

chiếu ánh đèn rực rỡ như những vì sao, ngoài tiếng nước tí tách được

phun từ đài đặt giữa đại sảnh ra, dường như không có âm thanh nào khác.

Anh bắt đầu bấm số, đó là số điện thoại của Nhiếp Lạc Ngôn, một dãy số dài, anh nhấn nút gọi.

Gọi tới ba bốn lần, nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút tút dài dặc, sự kiên nhẫn của anh cuối cùng đã hết.

Không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại.

Trong đêm tối tại thành phố xa lạ này, rốt cuộc cô đang làm gì?

Buổi tiệc vừa kết thúc, anh vội vàng về khách sạn, trước tiên tới quầy tiếp

đón xác nhận thông tin, sau đó nhanh chóng lên tầng gõ cửa phòng cô.

Nhìn thấy cô gái với cặp mắt ngái ngủ phía sau cánh cửa, anh chẳng biết phải nói sao nữa.

Nhiếp Lạc Ngôn khẽ vuốt tóc, tức giận hỏi: “… Có việc gì vậy?”

“Em không nghe thấy chuông điện thoại sao?”

“Ồ, em để chế độ im lặng.”

“Thế điện thoại phòng thì sao?”

“Hình như có reo lên hai lần, sao vậy?” Cô cố gắng nhớ lại, lúc đó mình còn

chẳng muốn thò tay ra bắt máy. Đang lúc ngủ ngon lại bị tiếng ồn làm cho thức giấc, thực là chuyện chẳng vui chút nào.

“Không có gì”, giọng nói của Giang Dục Phong có phần cứng nhắc.

Cô thậm chí còn không biết tâm trạng của anh tại sao lại đột nhiên xấu đi như thế.

Anh lại hỏi: “Em ăn cơm chưa?”.

Cô lắc đầu, thái độ vẫn chán chường như trước: “Không đói”. Thực ra là ngủ chưa đã, sau chuyến đi dài, sức hút của chiếc giường xem ra còn mạnh

hơn đồ ăn rất nhiều.

“Em vẫn muốn ngủ thêm một lúc, chúc anh ngủ ngon.”

Cô định đóng cửa nhưng bị Giang Dục Phong giơ tay chặn cửa lại, một chân

bước vào trong, sau đó đẩy cô vào nhà tắm, nói: “Không được, đi tắm, sau đó chúng ta đi ăn”.

“Hả? Anh chẳng phải vừa ăn xong sao?” Dù còn ngái ngủ nhưng rõ ràng cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh mà.

“Em đi tắm trước đi rồi nói chuyện sau.”

Không cho cô cơ hội thắc mắc, anh mở cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen, sau đó cửa phòng tắm bị đóng “sầm” một tiếng.

Nhiếp Lạc Ngôn đầu tóc còn rối bời đứng trước gương cởi quần áo, lòng thầm

nghĩ, làm gì mà vội thế, đến cả nước cũng bật sẵn cho cô? Tại sao không

đẩy cô đứng dưới vòi hoa sen rồi bật nước, làm vậy cô sẽ tỉnh nhanh hơn

nhiều.

Tắm xong đi ra, Nhiếp Lạc Ngôn thấy Giang Dục Phong đang

mở cửa sổ hút thuốc, đến đèn cũng không thèm bật, vẫn là trạng thái lầm

lì như ban nãy. Cô chỉ nhìn thấy đóm lửa ở đầu điếu thuốc chốc chốc lại

lập lòe lúc ẩn lúc hiện trước miệng anh.

Người đàn ông dong dỏng

này đứng trong bóng tối, những đường nét anh tuấn dường như chỉ là những phác họa tĩnh lặng, còn sau lưng anh là bầu trời đêm rộng lớn cùng ngọn hải đăng cao vạn trượng sáng lấp lánh như ánh sao… Thực ra, cảnh tượng

này rất hấp dẫn, có chút gì đó giống như cảnh được đạo diễn đặc biệt dàn dựng trong phim Hồng Kông cổ trang, thực sự hấp dẫn.

Nhờ chút ánh sáng yếu ớt, dường như còn có thể nhìn thấy những sợi tóc bên cổ anh khẽ bay.

Nhiếp Lạc Ngôn xỏ dép, tiếp đó bật ngọn đèn chiếu sáng nhất ở góc tường lên,

cô thấy anh có vẻ không kịp thích ứng lắm, chỉ hơi nghiêng đầu rồi nheo

nheo mắt.

Tóc cô vẫn ướt, cũng ngại dùng máy sấy, chỉ tiện tay

chải qua loa vài cái, sau đó nói: “Đi thôi”. Dường như có chút khó chịu