pacman, rainbows, and roller s
Không Chỉ Trong Lời Nói

Không Chỉ Trong Lời Nói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324924

Bình chọn: 8.00/10/492 lượt.

, cô giơ tay vớ lấy chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn trà đẩy về phía

trước: “Tốt hơn hết là anh ra ngoài mà hút, đừng làm ô nhiễm không khí ở chỗ em nữa”, giọng nói cứng nhắc, như thể nếu anh không làm theo, cô

thực sự sẽ đuổi anh ra ngoài.

“Trước đây em có ghét thứ này thế đâu.” Nói xong, Giang Dục Phong đứng thẳng dậy, dụi điếu thuốc đang cháy được nửa.

Có ai dám tức giận sai khiến anh thế này đâu chứ? Nhưng mức độ chịu đựng

của anh đối với cô gái này, đôi khi đã đạt tới mức đến cả bản thân anh

cũng không thể tưởng tượng được.

Nhưng rõ ràng là, anh càng dễ dãi với cô thì cô càng quá quắt.

Lúc đi ra cửa, cô thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại, nói: “Không cần phiền ngài nữa, tự tôi sẽ xuống tìm đồ ăn”.

Từ lúc ra ngoài dự bữa tiệc tối của đối tác, Giang Dục Phong đã bắt đầu

quan tâm tới cô, đến khi không gọi được điện thoại anh cảm thấy bồn chồn lo lắng, nên bữa tiệc vừa kết thúc đã vội vàng về đây và đứng trong

phòng chờ cô tắm rửa. Tất cả những gì anh làm, hoàn toàn chỉ vì lần

ngoài ý muốn hôm đó khiến anh bỗng phát hiện được tình cảm của mình dành cho cô, đó chính là cảm giác hoảng hốt nhận ra, trực giác mách bảo anh

phải đối xử với cô tốt hơn nữa. Đến cả lần công tác này, nguyên nhân

chính cũng là vì cô.

Bởi anh nhớ, trước đây có một lần cô đang

xem một bộ phim truyền hình nào đó, thế là vô tình nói đi nói lại rằng

nơi mình muốn đi du lịch nhất chính là Chu Trang và Ô Trấn. Cô rất ít

khi nũng nịu hoặc thỉnh cầu anh một việc gì, bản thân anh lại chẳng có

hứng thú với việc này, nên nghe qua rồi thôi.

Nhưng anh vẫn luôn nhớ.

Lần này có cơ hội, anh đã nhanh chóng nhớ ra câu chuyện vặt vãnh ấy.

Đã sống được gần ba mươi năm, thực ra anh không thể quen với việc toàn tâm toàn ý yêu chiều một người con gái, bởi từ trước tới giờ luôn luôn là

những người bên cạnh phải chiều theo ý anh. Vậy mà giờ đây, anh như

trúng tà, tâm hồn mê mẩn, bỗng dưng một lòng một dạ muốn đối tốt với cô.

Chỉ đối tốt với một mình cô mà thôi.

Dường như đến cả bản thân anh cũng không thể kiểm soát nổi ý nghĩ này.

Chính vì vậy, anh kìm nén, không đập cửa vì nổi giận rồi bỏ đi, mà cùng Nhiếp Lạc Ngôn bước vào thang máy.

Nhưng cô gái này vẫn vô cùng ương bướng như thế, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng anh lấy một cái.

Trên tấm cửa kính sáng loáng in rõ hình bóng của hai người, thấy cô đến N

lần tránh ánh mắt anh như không hề có việc gì, Giang Dục Phong rướn mày

hỏi: “Có việc gì thế?”.

“Cái gì mà có chuyện gì?”

Anh biết cô rất có khiếu giả ngây giả ngô, nên cũng không muốn vòng vo, liền hỏi thẳng: “Người nào đã đắc tội với em thế?”.

“Đâu có.” Cô vẫn không nhìn anh, cúi xuống như thể rất chăm chú nghiên cứu hoa văn trên tấm thảm vậy.

Anh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã không còn nữa, liền mở miệng, đang

định lên tiếng thì thang máy “tinh” một tiếng rồi dừng lại, cửa mở ra,

bỗng chốc có một đám người ùn vào.

Chắc đều là khách của khách

sạn, cũng có lẽ chỉ là đám người rủ nhau đi ăn đêm, không gian khép kín

trong giây lát trở nên vô cùng chật chội.

Nhiếp Lạc Ngôn lùi về

phía sau theo bản năng, tiếp đó có cảm giác một cánh tay khẽ đặt vào eo. Trong hoàn cảnh này, thực ra Nhiếp Lạc Ngôn biết anh làm vậy chỉ để bảo vệ cô, nhưng vẫn gằn giọng nói: “Buông ra”.

Giang Dục Phong khẽ nhíu mày, đuôi mắt dài đẹp khẽ nhíu lại, trông bộ dạng không vui vẻ chút nào.

“Không biết lòng người tốt”, quả nhiên anh lập tức phản bác.

Khóe miệng khẽ nhếch lên như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Thực ra Giang Dục Phong cũng nhận thấy tâm trạng của cô dường như có chút

vấn đề, có lẽ bắt đầu từ sau khi xuống máy bay, bởi trước khi lên máy

bay, họ còn nói chuyện với nhau trong phòng chờ. Khi ấy mọi chuyện vẫn

bình thường, vậy mà không lâu sau cô lại như biến thành người khác. Anh

thậm chí còn hoài nghi có phải cô cố ý không nghe điện thoại của mình.

Quá khó để nắm bắt được tâm tư phụ nữ, huống hồ anh từ trước tới giờ chưa

bao giờ phải lấy lòng người con gái nào, tinh lực dùng vào việc này đã

ít lại càng thêm ít, lúc này anh vừa thấy bất lực, lại vừa có chút buồn

bực.

Ra khỏi khách sạn, Nhiếp Lạc Ngôn đột nhiên thay đổi ý định, cô tới chỗ nhân viên bảo vệ hỏi đường, sau đó đi tìm quán bar ở gần đó.

Giang Dục Phong sầm mặt, anh cảm thấy mình thật lắm chuyện, việc gì cũng muốn quản: “Bữa tối em còn chưa ăn, bây giờ lại chạy tới quán bar, coi chừng bị đau dạ dày đấy”.

Cô có vẻ hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn anh, nói: “Trong quán bar cũng có đồ ăn, sợ gì chứ”.

Hình như cô luôn để tâm trí vào việc chống đối anh.

Nhưng trong hoàn cảnh không thông đường thuộc lối như cô, bất luận thế nào

anh cũng không thể bỏ mặc cô một mình rồi khệnh khạng bỏ đi như thế

được.

Men theo bờ hồ, trên khắp con phố là những quán bar và quán cà phê san sát, chỉ cần tùy ý đẩy một cánh cửa là sẽ ập ngay vào không

gian với tiếng nhạc ồn ào.

Sau đó Nhiếp Lạc Ngôn mới chậm chạp nhận ra rằng, hôm nay là một ngày đặc biệt.

Nhân viên phục vụ đầu tiên mang hoa hồng tới tặng, tiếp đó nhét vào tay cô

một mẩu giấy còn có đánh số, mỉm cười nói: