
đã bàn giao tất cả lại cho người khác. Ở đây anh cũng
có một chi nhánh mà. Chỉ cần em đồng ý...suốt đời anh sẽ ở bên eem."
"Em..." - Cô ngập ngừng...cô không muốn hủy hoại mọi thứ của Vương Trấn , Vương Trấn yêu cô...cô biết nhưng....cô không thể chấp nhận được tình cảm của anh vì...
"Được rồi , chuyện này để sau đi . Nào , để anh đút bánh cho em !" Vương Trấn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Dù
sao anh cũng không muốn làm cô khó xử. Anh biết Dư Vũ Lam vẫn còn chút
tình cảm với Đường Lãnh Phong.
"Ngày nào anh cũng sẽ mua bánh cho em !" - vương Trấn xoa nhẹ đầu cô . Dư Vũ lam gật nhẹ đầu "Vâng !"
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé kai , lòng Vương Trấn lại nhói đau...anh tự hỏi phải
làm sao mới có thể xóa sạch hình bóng của Đường Lãnh Phong trong tim cô
!???.....
* Đài Loan - 10:pm
"Đủ rồi , cậu muốn uống đến khi nào đây ?" - Hoàng Phủ lâm đưa tay giật lấy chai rượu trên tay
Đường Lãnh Phong . Từ lúc biết tin Dư Vũ lam rời khỏi Đài Loan , anh như phát điên lên đập vỡ tất cả đồ đạc , lại uống rất nhiều rượu
"Buông ra...Mặc kệ tôi !" - Đường Lãnh Phong đẩy Hoàng Phủ Lâm ra , anh
loạng choạng đứng dậy , đi tới quầy rượu lấy một chai khác . Hoàng Phủ
Lâm tức giận nói "Bỏ mặc cậu ? Nếu làm được tôi đã làm rồi . Nếu cậu
không phải là người bạn thân nhất của tôi thì lúc cậu làm tổn thương Dư
Vũ lam tôi đã đánh chết cậu rồi ! Là tôi có ý tốt giúp cậu nhận ra tình
cảm của mình , vậy mà cậu lại khiến cô ấy ra nông nỗi này." Anh đấm mạnh Đường Lãnh Phong một cái khiến Đường Lãnh Phong ngã xuống , cả chai
rươu đắt tiền củng bể thành những mảnh thủy tinh vụn vỡ. "Đường Lãnh
Phong...nếu cậu rãnh rỗi ngồi ở đây uống rượu thì tại sao không đi tìm
cô ấy ? sao cậu không bù đắp lại cho cô ấy. Lãnh Phong...chẳng phải cậu
rất kiên cường hay sao ?"
"Bù đắp ?" - Đường Lãnh Phong cười
nhạt , khuôn mặt hiện rõ nỗi khắc khổ "Tôi phải bù đắp thế nào cho cô ấy đây ? Ngay cả cô ấy ở đâu tôi còn không biết , thì tôi...còn làm được
gì ?"
Nhìn Đường lãnh Phong bất lực ngồi dưới đất , Hoàng Phủ Lâm thấy anh vừa đáng trách vừa đáng thương !
--- ---------
* Một năm sau...
Kể từ ngày biết tin Dư Vũ Lam đã rời khỏi Đài Loan , Đường Lãnh Phong đã
phái người đi khắp nơi để tìm cô nhưng đều bất lực . Anh vẫn đến công ty đều đặn , không như lúc trước chỉ biết uống rượu rồi thầm trách . Dù
hằng đêm , anh phải uống rượu mới có thể ngủ được . Anh nhớ cô , nhớ đến phát điên . Một năm...là khoảng thời gian không ngắn cũng không dài đối với đời người. Nhưng một năm ấy đối với anh như cả một thế kỉ , một năm ấy anh chưa từng chạm vào người phụ nữ khác , dù có là một buổi tiệc
lớn anh cũng không đi , suốt ngày giam minhtròng phòng để chờ tin tức
của cô . Anh rất muốn biết cô lúc này sống ra sao ? Cô....có còn yêu anh không ? Cô...ở bên Vương Trấn có khi nào đã yêu hắn không ? Rất nhiều
câu hỏi anh tự đề cập ra nhưng hoàn toàn không có câu trả lời . Đường
Lãnh Phong chờ đến khi gặp được cô , chỉ cần gặp được Dư Vũ Lam..anh sẽ
làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm của mình.
"Cậu sắp sang Pháp
để giải quyết một số việc phải không ? Cần tôi trợ giúp không ?" - Hoàng Phủ Lâm đưa cho anh sấp tài liệu dày cộm.
"Được , cậu cứ đi
theo tôi . Việc ở đây cứ để trợ lý Văn và Thành đổng lo liệu." - Anh
nhàn nhã thưởng thức tách trà thơm ngon , gật đầu một cái. "Ngày mai sẽ
xuất phát , máy bay cũng đã chuẩn bị."
"Tôi biết rồi !"
--- ---------
Chuyến bay kéo dài vài tiếng , cuối cùng cũng đến sân bay Quốc tế
Charles de Gaulle của thủ đô Paris tại Pháp . Đường Lãnh Phong cùng
Hoàng Phủ Lâm kéo vali bước xuống . Một chiếc xe BMW đã chờ sẵn hai
người ở ngoài cửa , gã vệ sĩ mặc áo vest đen cúi đầu chào hai người . Mở sẵn cửa cho Đường Lãnh Phong bước vào rồi mới lên xe.
Dừng
chân trước khách sạn Ritz . Là một trong những khách sạn nổi tiếng và
đặc biệt sang trọng ở Paris. Hai vệ sĩ kéo vali của Hoàng Phủ Lâm và
Đường Lãnh Phong vào trong . Anh bước vào căn phòng đã được đặt trước ,
ngã mình xuống chiếc giừơng êm ái , anh nhắm mắt lại hình bóng một cô
gái xinh đẹp lại hiện ra . Anh còn nhớ, cô đã từng nói rất muốn sang
Pháp , buổi sáng sẽ đi dạo ở con đường hoa , còn buổi tối sẽ ngắm tháp
Eiffel . Vì biết cô thích nước Pháp nên anh cũng đã thử phái người đến
đây tìm cô nhưng vẫn không có tin tức gì.
"...anh rất nhớ em....Lam nhi..Em ở đâu !?..."
Buổi trưa , anh có hẹn với một đối tác làm ăn . Hoàng Phủ Lâm và Đường Lãnh
Phong vừa đến đã thấy người đàn ông trung niên ngồi bên cửa sổ sát đất
trong quán cafê Violet .
* Từ khúc này sẽ giao tiếp bằng tiếng Pháp.
"Mr.Spike , rất vui khi được gặp câu !" - Người đàn ông thanh niên kia
đứng dậy , niềm nở bắt tay anh . Ông là giám đốc của công ty đá quý
Pensky - Mark Jackson. Đó cũng là công ty của Đường Lãnh Phong bên Pháp.
"Xin chào !" - Đường Lãnh Phong gật đầu rồi ngồi xuống.
"Đã rất lâu rồi , tôi không được gặp cậu . Công ty của cậu càng ngày càng phát triển . Thực là một nhân tài hiếm có."
"Quá khen . Chuyện tôi nhờ chú , chắc đã làm xong ?"
"Phải , đây là toàn bộ giấy tờ , cổ