
n bộ dạng cha ta hung ác cầm then
gỗ trong tay chờ đợi. Ông rống ta: “Dám lôi kéo làm quen với người Yến gia, ông
đây đánh chết ngươi nghịch tử này!” Cho nên về sau mỗi lần nghe đến họ Yến này,
ta đều cảm thấy thịt trên người nhức nhối.
“Đây là mộng đây là mộng, ta muốn đi ngủ...” Ta xoay người đi trở về, nhưng vạt
áo long bào lại bị Yến Bình níu lấy không tha.
Hắn nói tiếp: “Tiểu Dật, ngày đó tìm được nàng, ta thật sự rất cao hứng... Ta
không quan tâm nàng là nam tử, chỉ muốn được ở bên cạnh... Nhưng về sau biết rõ
là nữ tử... Trong nội tâm của ta chỉ có một ý nghĩ... Đó là hướng bệ hạ thỉnh
cầu đặc xá ngươi, ta sẽ cưới nàng... Ta muốn cưới nàng...”
Ta cảm giác trong lòng có cái gì đóng băng dần dần bị đập vỡ vụn, người luôn
chờ đợi quá lâu mới có thể sinh ra cảm giác mệt mỏi. Ta ngay cả cảm giác mệt
mỏi cũng không có, quá mức trống rỗng, ta ngay cả tri giác đều mất đi, như một
cái xác không hồn.
Ta không muốn hồi tưởng quá khứ, quá khứ chỉ là một cái bóng mơ hồ, ngẫu nhiên
nửa đêm tỉnh mộng, đều khiến cho sau lưng ta ẩm ướt mồ hôi, cho nên ta dốc hết
khả năng quên đi, ra sức đi về trước, không hề quay đầu nhìn quanh nữa. Ta muốn
yên ổn sinh sống, làm theo mong đợi của cha ta đối với ta, bình an sống sót.
Ta cười cười, hơi xoay người, vỗ vỗ vai Yến Bình: “Yến Tướng quân, đa tạ nâng
đỡ, mời ngài trở về đi!”
Hắn nói: “Tiểu Dật, việc quá khứ, nàng vẫn không chịu tha thứ ta sao? Ta biết
rõ ta tổn thương nàng sâu đậm, chỉ cầu nàng có thể đáp ứng việc hôn nhân này,
đến già ta vẫn sẽ thương ngươi yêu nàng, sẽ không làm tổn thương nàng.”
Ta đau đầu, xoa xoa thái dương, cảm thấy hồ đồ, trước kia Yến Bình cũng không
phải là người không rõ ràng thế này.
“Yến Tướng quân, việc trước kia, ta đều đã quên, cũng không muốn nhớ lại. Chỉ
trông mong ngươi cũng mau nhanh quên đi, về phần thành thân, ta không cho đấy
là ý kiến hay.”
Người này, hắn cùng với ta, ta cùng với hắn, cái gì cũng không phải.
Đã không hận cũng không yêu.
Cha, người xem, hôm nay con đã có thể bình tâm tĩnh khí đứng ở trước mặt hắn,
ngay cả trái tim trong lồng ngực cũng không nhảy lên mảy may.
Người có thể tha thứ lúc trước con gái ngỗ nghịch bất hiếu?
Thậm chí, ta còn có thể thân thiện giữ chặt tay của hắn, phân trần kỹ càng:
“Yến Tướng quân, trước đó vài ngày cả nhà Cận Thượng Thư bị xử trảm ngươi cũng
nhìn thấy a?”
Hắn nắm chặt tay ta, nhưng thần sắc trên mặt ngơ ngác: “Ta và nàng thành thân,
có quan hệ gì với Cận Thượng Thư đâu?”
“Đương nhiên là có liên quan!”
Ta liếc khúc gỗ mục[46'> trước mắt, âm thầm thở dài: “Một mình Cận Thượng Thư
phạm tội, cả nhà hạ ngục bị chém.”
Thấy hắn vẫn không rõ, ta chỉ phải nói rõ chút ít: “Hôm nay ta không thân không
thích với ai, dù cho ngày nào đó bị hoàng đế bệ hạ Đại Tề xách đi chém đầu,
cũng chỉ là một mạng. Nếu như thành hôn, chồng, con, tương lai còn có đời cháu,
liên luỵ người bên ngoài. Như vậy không tốt!”
“Ta không sợ!” Hắn đau đớn, trên mặt hiện ra nụ cười dịu dàng: “Ra là nàng lo
lắng liên lụy ta, ta biết rõ nàng chưa từng quên ta!”
Ta ngớ người.
Nhìn xem, hắn rút ra kết luận từ đâu vậy?
Kỳ thực ý của ta là: ta chỉ muốn làm con rùa đen ba ngàn ba vạn năm, sống thật
dài thật lâu. Ngươi là hàng thần tay cầm binh quyền, còn có lòng riêng với cung
phi, mức độ đáng chết so với ta là tướng bên thua bị tù trong nội cung còn nguy
hiểm hơn nhiều, không đáp ứng việc hôn nhân này chỉ là sợ ngươi liên lụy ta mà
thôi!
Đây chẳng qua là một cách nói khiêm tốn!
Vì cái gì hắn nghe không hiểu ý ở ngoài lời?
Tiểu Điền tại sau lưng ta liều mạng ho khan.
Ta tiện tay vỗ một cái trên đầu hắn, thái giám chết bầm này!
Hắn kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Hoàng thượng giá lâm!”
Ta sợ hãi quay đầu lại, Phượng Triêu Văn âm trầm đứng cách ta năm bước, ánh mắt
giống như đao, sắc nhọn vô cùng, đang chằm chằm nhìn tay ta.
Ta cúi đầu nhìn theo, ra là ta cùng với Yến Bình nói chuyện, tay nắm tay...
Ta cuống quít rút tay ra, lại bị Yến Bình giữ chặt, nhìn vẻ mặt lạnh đến đóng
băng của Phượng Triêu Văn, trực giác thấy hắn không mấy yêu thích ta cùng Yến
Bình thân mật như vậy.
Ngẫm lại cũng phải, Yến Bình thân là hàng thần, một chút cũng không có tự giác
của hàng thần, trước cấu kết với Ngọc phi nương nương, làm cho trên đầu Phượng
Triêu Văn đội mũ xanh thật lớn, giờ đây lại dây dưa với ta ngay trong nội cung,
rõ ràng là quá chán sống rồi, tìm lý do cho Phượng Triêu Văn chém đầu.
Hắn không muốn sống, ta còn chưa muốn chết.
Ta dùng sức rút tay ra khỏi tay Yến Bình, nịnh nọt tiến lên vấn an: “Bệ hạ sao
ngài ra đây?” Thái độ so với Điền Bỉnh Thanh cũng không kém nhiều lắm.
Phượng Triêu Văn không nói một lời, nắm chặt bàn tay ta vừa bị Yến Bình nắm, đi
nhanh hướng đại điện.
Điền Bỉnh Thanh theo sát ở phía sau, ném tới ta đang ra sức quay đầu nhìn lại,
ánh mắt “Tự cầu nhiều phúc”, phất phất áo choàng, tại cửa đại điện dừng bước
lại, đứng ở đó làm thần giữ cửa.
Thái giám chết bầm này!
Phượng Triêu Văn đuổi
toàn bộ cung nhân trong điện ra ngoài, ngồi ngay ngắn ở trước ngự