
ì nhập vào thân rồi, rốt cục khóc chạy vội: “Nga Hoàng đến
từ trong cung, thích nhất những thứ cong cong lượn lượn này, Đồng bá cũng khi
dễ ta... Ngài còn như vậy, ta rời nhà đi ra ngoài...”
Lão vội vàng dụ dỗ ta: “Ta đây không phải là diễn luyện trước một phen sao,
tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, không hành lễ thì phiền toái.”
Ta phe phẩy tay áo trống rỗng của lão, không thuận theo không buông tha: “Cuộc
sống cũng không xác định, Đồng bá đang chê ta phiền sao?”
Hắn nghiêm mặt, “Đúng vậy a, sớm chê tiểu thư phiền, sớm nghĩ tới đem tiểu thư
gả ra ngoài. Cô nương nhà người ta mười lăm mười sáu tuổi xuất giá, tiểu thư
còn tốt hơn, đã hai mươi mốt, chỉ có hoàng đế bệ hạ chịu cưới.” Nhưng vành môi
cong cong, ngay cả râu ria cũng vểnh, rõ ràng là khuôn mặt vui vẻ.
Ta thấy, hoàng đế bệ hạ thật ra thì không tồi!
Nếu để hắn biết An Nhị mà ta chứa chấp là phế đế Đại Trần... Suy nghĩ tình cảnh
đó, ta liền cả người rét run, quyết định đem Tiểu Hoàng cải tạo lao động tốt
rồi, mau sớm đưa ra cửa.
Ta nhỏ giọng hỏi Đồng bá: “Cha có phải có khối binh phù hay không?”
Đồng bá ngẩn ra, giọng đầy nghi ngờ: “Tiểu thư không phải đã chôn nó sao?”
“Chôn rồi?” Binh phù là bộ dáng gì ta cũng không biết.
Đồng bá thoạt nhìn thâm chịu đả kích: “Tiểu lang không biết binh phù sao? Đêm
trước khi lão gia chôn cất, Đồng bá đưa cho cậu khối ngọc trong hộp...”
Thứ hình thù kỳ quái đó chính là binh phù?
Ta đấm mình, không cầm được cười ha ha, cười đến bụng đau, nằm ở trên giường
Đồng bá, ngay cả nước mắt cũng bật cười. Lão vỗ bả vai của ta: “Tiểu lang...”
Lúc ngẩng đầu lên, mặt lão hoảng sợ nhìn ta.
Ta ôm cánh tay còn lại của lão, ôn nhu hỏi: “Đồng bá, người còn muốn nhìn đến
chiến tranh?”
Hắn vuốt trán ta: “Tiểu lang ngu ngốc sao? Nào có người thích chiến tranh, Đồng
bá còn sống chỉ muốn thấy cậu an nhàn vui vẻ, sinh con dưỡng cái, bình an đến
già.”
Ta càng nghĩ càng vui mừng, liên tiếp đáp ứng: “Nhất định nhất định!”
Ta mới đáp ứng Đồng bá
phải bình an còn sống, tỉnh dậy liền phát hiện mình tới một chỗ xa lạ, tay chân
bị trói thật chặt, tùy ý ném lên trên một cái ván giường thô ráp nhấp nhô.
Bên cạnh ánh đèn có một tiểu đạo cô ngủ gà ngủ gật, da trắng, lông mi hơi vểnh,
mặt mày mềm mại, nhìn thế nào đều không giống như là ác đồ cướp tiền.
Ta thầm hận Phượng Triêu Văn gióng trống khua chiêng tứ hôn, khiến một An phủ nghèo
đến không có cướp chịu thăm biến thành mục tiêu mơ ước của cướp, mới ngủ một
giấc ta liền chuyển chỗ ở.
Đạo cô kia vừa mới mở mắt liền lộ ra sát khí: “Nghịch tặc, ngươi cuối cùng đã
tỉnh!”
Ta thấy, xưng hô này chẳng hề thỏa đáng.
Ta khẽ mỉm cười: Xưng hô của đạo cô, bây giờ An Dật không nhận nổi, ta cảm thấy
để dùng gọi các hạ, thích hợp hơn nhiều!” Chuyện cướp người như vậy, không phải
là giặc cướp thì là ai?!
Nàng xoẹt một tiếng, rút kiếm ra, để ngang trên cổ ta, mắt tiểu cô nương lộ vẻ
hung ác, hẳn là tiểu đạo cô ác độc.
“Có tin bần đạo một kiếm kết liễu tên giặc như ngươi hay không?!”
Ta lui về phía sau: “Đạo cô cẩn thận, lưỡi kiếm sắc bén không có mắt! Tại hạ
cùng với đạo cô không hề thù hận, đạo cô tức giận như vậy, không biết từ đâu mà
đến?”
Nàng khinh miệt cười một tiếng: “Ngươi là giặc phản quốc đi theo địch, chẳng
những đầu địch, còn giống trống khua chiêng làm hoàng hậu của cẩu hoàng đế Đại
Tề, phi! Thật là mất thể diện nhiếp chính vương!”
Trong lòng ta có thất vọng không nói ra được, nhưng còn không đến mức khiến
người nản chí: “Tần Huy ở nơi nào, dẫn hắn tới gặp ta!”
Tiểu đạo cô lại hướng ta “Phi” một tiếng, cực kỳ khinh miệt: “Tên tục của bệ
hạ, ngươi có thể tùy tiện gọi?” Quay đầu đi không để ý tới ta.
Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, chợt khiến ta nghĩ đến một khả năng, hoặc là,
Tiểu Hoàng căn bản cũng không biết ta bị bắt tới?
“Chỉ sợ là bệ hạ cũng không biết ta bị ngươi bắt đến đây? Hoặc là, các ngươi
làm mất bệ hạ?”
Trên mặt tiểu đạo cô thoáng qua vẻ xấu hổ: “Bệ hạ đó là vi phục xuất tuần... Vi
phục xuất tuần...”
Ta nhịn không được cười lên. Quả nhiên Tiểu Hoàng không có gạt ta.
Giữa trưa ngày thứ hai, Tiểu Hoàng “Vi phục xuất tuần” liền đen mặt trở lại.
Lúc đó ta và tiểu đạo cô đã giằng co cả đêm, ở ta mệt nhọc oanh tạc, nàng bất
đắc dĩ nới lỏng sợi giây, cho phép ta đi lại trong phòng.
Ta hé khe cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài cây xanh che lấp mặt trời, cửa đứng
thẳng hai vị đạo gia, cũng không biết là đạo gia thật hay là đạo gia giả, bên
cạnh bị khuất tầm mắt.
Tiểu đạo cô tựa đầu giường, lạnh lùng nói: “Nghịch tặc, ngươi không cần uổng
phí tâm cơ, nơi này vắng vẻ, trông chừng lại nghiêm mật, chỉ bằng ngươi là vạn
vạn không trốn thoát được.”
Khi Tiểu Hoàng đá văng cửa ra xông vào, ta đang la lối mệt mỏi, co ở trên
giường nghỉ ngơi, ánh mắt mông lung, mở mắt nhìn: “Ngươi trở lại a?” Lại nằm
xuống chuẩn bị ngủ.
Hắn tiến lên kéo ta dậy: “Đi theo ta!”
Tiểu đạo cô lập tức phẫn nộ, xách theo kiếm liền nhảy lên: “Bệ hạ, chúng ta hao
tổn tâm cơ bắt tên nghịch tặc này, tại sao có thể tùy tiện thả nàng đi?”
Ta hoàn toàn tỉ