
ng liền thở dài: “Quảng Vũ tướng quân có điều không biết, binh lực
trên tay Vương gia hôm nay không đủ hai vạn, chẳng những phải bảo vệ an nguy
của bệ hạ, còn phải vì cứu phục nghiệp lớn mà bôn ba, thực là trứng chọi đá a!”
Ta cảm thấy gặm giò làm vẻ mặt mày ủ rũ, không thể biểu đạt kính ngưỡng của ta
đối với Dực Vương gia, chỉ đành phải để giò xuống, xoa xoa mỡ đông trên tay,
mặt đôn hậu nhìn Dực Vương gia: “Vương gia xưa nay biết, An Dật chẳng qua là
quần áo lụa là, chức tướng quân này cũng là ban đầu nhờ bóng của người trước,
đối với hành quân bố trí cứu phục nghiệp lớn, có lòng tương trợ Vương gia, cũng
không có lực a!”
Mắt hổ của Dực Vương gia chợt lóe ánh sáng lạnh, lại sầu khổ nhìn lại ta.
... Ngắm cũng ngắm hết, ta cũng không phải là Quan Âm bồ tát, cứu khổ cứu nạn!
Ta chuyên tâm lau mỡ đông trên đầu ngón tay, giả vờ không thấy.
Đôi mắt ti hí của phụ tá cạnh hắn sáng lên, nhìn chằm chằm ta giống như nhìn
chằm chằm một khối thịt béo, “Tướng quân có biết, trong tay nhiếp chính vương
nắm giữ một khối binh phù, khối binh phù kia nghe nói nắm giữ một chỗ luyện
binh bí mật của Đại Trần, chỉ cần có đội quân này, lo gì Đại Trần ta không thể
phục quốc?”
Trong bữa tiệc nhất thời tĩnh mịch không tiếng động, ta tuy cúi đầu, nhưng cũng
cảm giác được chung quanh mười bảy mười tám đạo ánh mắt nóng bỏng ném ở trên
người.
Ta ngẩng đầu lên, thành khẩn nhìn lại Dực Vương gia: “Chuyện binh phù, xác
thực. Chẳng qua là... Vương gia cũng biết, ban đầu mạt tướng chiến bại ở trận
Hoàng Hà cốc, bị Đại Tề thái tử bắt sống...” Vừa đúng quăng lấy ánh mắt xin
lỗi.
Màn ngầm hiểu trong lòng này, khiến gã này nhất thời không khống chế được tâm
tình của mình, tức giận quá mức hướng ta rống lên: “Ngươi nha đầu thối tha, lại
quy phục dưới trướng thái tử địch quốc, có phải đã nhân tiện dẫn quân đầu hàng
Đại Tề? Không trách có thể có được vị trí hoàng hậu! Vương gia...” Hắn đứng ở
nơi đó tức giận thở hồng hộc, thật giống như ta bới mộ tổ nhà hắn.
... Ta thật ra thì, cái gì cũng không nói!
Dực Vương gia chờ hắn phát tiết không sai biệt lắm, mới không nhẹ không nặng
quát một câu: “Câm mồm, Quảng Vũ tướng quân chính là nữ nhi của nhiếp chính
vương, làm việc tất nhiên vì dân vì nước, há là nghịch thần phản quốc? Nàng này
tất nhiên là tương kế tựu kế...” Nói đến sau, sắc mặt cũng khó nhìn, ước chừng
cũng cảm thấy lời giải vây cho ta của mình quá mức hoang đường.
Cho nên ta nói, Dực Vương gia còn có một mặt khoan hậu nhân ái, dù cho chỉ là
mặt mũi, hắn cũng chưa từng áp ta vào địa lao, nghiêm hình tra khảo một phen,
mà rượu ngon thức ăn ngon khoản đãi, trừ không thể tự do ra vào nơi đây, có yêu
cầu gì khác, đều được thỏa mãn.
Sau đó có mấy lần, nhắc tới binh phù, Dực Vương gia luôn thở dài thở ngắn, bộ dáng
khó có thể nuốt xuống. Ta vì khẩu vị tốt của mình rất có mấy phần ngượng ngùng,
thực không muốn cùng bàn với hắn, dần dần liền tìm cớ không đi.
Tiểu Hoàng mặc dù thỉnh thoảng muốn đi ra ngoài, nhưng đa số thời điểm lại cùng
tiểu đạo cô luyện võ ở trong sân.
Tiểu đạo cô ra tay thật nhanh, cũng không lưu tình, trong miệng kêu “Bệ hạ đắc
tội!” Khi nâng cây gậy lên hướng trên người Tiểu Hoàng thì so với ai khác cũng
hung ác hơn, lúc này ta cuối cùng cảm thấy, Tiểu Hoàng và nàng có thù giết cha,
nếu không làm sao hạ tay nặng như vậy?
Cũng khó trách trên tay Tiểu Hoàng đều là vết chai.
Chờ hắn về ngủ, lén người bên cạnh, ta khổ tâm khuyên hắn đôi câu, khi có thể
vui thì cứ vui, bị hắn trừng một cái, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép: “Tiểu Dật, hôm nay thân ta và ngươi bị hãm trong hang hổ, nếu ta không
khổ luyện, chỉ tự vệ cũng không thể, còn bảo vệ ngươi như thế nào?”
Ta theo dõi ngũ quan đã hiển đường nét rõ ràng của hắn, không nhịn được cười
yếu ớt: “Ngươi khổ luyện như vậy sợ là không chỉ một ngày? Ban đầu sau khi tách
ra với ta ở xe tù, gặp được Dực Vương gia, dòm ngó tài trí mưu lược kiệt xuất
của hắn, đã bắt đầu khổ luyện?”
Dực Vương gia có tài trí mưu lược kiệt xuất lòng muông dạ thú, làm sao có thể
khuất dưới một thiếu niên ngu ngốc?
Trên mặt hắn mang theo chút ý tự giễu: “Cái gì cũng không thể gạt được ngươi,
khi còn bé nghĩ chuyện, tổng không tránh được ngây thơ chút.” Lại vỗ vỗ vai của
ta: “Hôm nay ta xem, ngươi so với ta còn ngây thơ gấp trăm lần.”
Ta ra vẻ khiêm tốn lắng nghe lời dạy dỗ, nghe hắn răn dạy: “Hoàng đế bệ hạ Đại
Tề vì binh phù, lập ngươi làm hậu, nhưng trong hậu cung, từ trước ăn bữa hôm lo
bữa mai, tính tình này của ngươi lại không khiến người vui, làm sao có thể bảo
đảm ngươi được hắn một đời sủng ái?”
Một đời thật dài, tại sao ta có thể có loại hy vọng vời này?
Hắn nói: “Nếu không chúng ta từ nơi này chạy đi, mai danh ẩn tích sống cuộc
sống dân thường? Ta từ trước không hiểu quý trọng, sau khi tách ra với ngươi,
nửa đêm tỉnh mộng, thường thường nằm mơ thấy cuộc sống ở núi non của ta và
ngươi, khi đó mặc dù đầu óc của ngươi có chút hồ đồ, cuộc sống lại trôi qua
cùng khổ, nhưng nó là thời gian vui nhất từ trước đến nay của ta. Không cần nh