The Soda Pop
Không Thị Tẩm? Chém!

Không Thị Tẩm? Chém!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324295

Bình chọn: 8.5.00/10/429 lượt.



kỹ một ngày ngoài ý muốn bỏ mình, không cần bị người định đoạt, nhìn nhà tù vàng

ngọc, lưới vải quanh thân, lại không một ngày sống sung sướng.”

Hắn không còn cố chấp với binh phù cái thứ dẫn lửa thiêu thân đó nữa.

Ta lắc đầu một cái, nhìn lá rụng dần dần hạ xuống ngoài cửa sổ cười yếu ớt

không nói.

Cõi đời này luôn có một con đường, ban đầu là thân bất do kỷ đi xuống, nhưng đi

mãi, cũng sẽ bị phong cảnh ở đó mê hoặc, không nhớ nổi nửa điểm hối ý ban đầu.

Người kia, ban đầu ta đã từng hết sức chán ghét, sau lại kịch liệt qua loa,

nhưng trằn trọc quấn quýt, cho tới bây giờ lại có thể nhớ lồng ngực ấm áp dựa

vào mỗi đêm giá rét thê lương, trong lúc lơ đãng sinh ra ỷ lại.

Nơi này sớm tối đều lạnh, mặc dù tường cao ngói đỏ, nhưng không ngăn được núi

xanh mơ hồ nơi xa, nếu như ta đoán không tệ, tất nhiên là trong núi sâu ngoài

thành.

Trong lúc Tiểu Hoàng tìm đường chạy trốn, mười lăm tháng tám đảo mắt mà đến.

Một ngày kia Dực Vương gia điểm đủ binh mã, mời ta cùng với Tiểu Hoàng ra cửa

ngắm trăng. Tiểu đạo cô theo sát sau lưng Tiểu Hoàng quăng ánh mắt thương hại

với ta, trong lòng ta mơ hồ có mấy phần mong đợi.

Ánh trăng trên trời cao, ta bị nhét vào bên trong kiệu bốn bề đều bịt kín, chạy

vội ước chừng hai canh giờ, nghiêng chếch dạt lệch cơ hồ đều muốn nôn cả ruột

ra. Khi bị đỡ xuống tới, lập tức liền nhìn thấy nam tử sao trăng vây quanh đối

diện, áo khoác màu đen bị gió thổi bay phất phới, dưới mắt phượng khó nén tức

giận, mang theo khí phách vương giả trời sinh, nhìn Dực Vương, giống như nhìn

tử thi đầy đất, cái loại sát khí từ biển máu chiến trường chém giết mà ra, cơ

hồ muốn cho người sinh ra ý nghĩ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ...

Ta nịnh hót hướng hắn cười một tiếng, trong ánh mắt trách cứ của hắn, vạn phần

may mắn mình đã sớm phản bội đi theo địch.



Không thể không nói, Dực

Vương chọn chỗ này rất tốt, nhấp nhô, sau lưng chân núi liên miên, cây cao lá

tốt, tiến có thể công lui có thể thủ, ngộ nhỡ không địch lại, có khí thế xông

vào trong núi non trùng điệp, Phượng Triêu Văn cũng không làm gì được.

Thiết kỵ hộ vệ của Đại Tề bệ hạ quân dung nghiêm túc, áo đen giáp đen, như mây

đen mãnh liệt lẳng lặng dừng ở năm mươi bước xa, tựa hồ chỉ cần Phượng Triêu

Văn nhẹ nhàng ra dấu tay, là có thể lấy xu thế sét đánh đánh thẳng tới đây...

Không khí yên tĩnh làm người ta hít thở không thông, Dực Vương cười nói: “Nghe

nói Tề đế quá mức cưng chiều Quảng Vũ tướng quân, Bản vương chỉ xem truyền

nhầm, hôm nay vừa thấy, mới biết xác thực.” Ánh mắt lạnh, quét mấy lần qua lại

ở trên người ta, giọng nói cũng vẫn là ấm chậm trước sau như một.

Cũng không biết tin tức này là uy lực từ tán nhảm trong cung hay là công lao

của gián điệp...

Tiểu Hoàng len lén quan sát ta từ trên xuống dưới, nhỏ giọng: “Thì ra thưởng

thức của Tề đế còn rất đặc biệt sao?!”

Ta có mấy phần ngượng ngùng: “Vương gia có điều không biết, Đại Tề rét căm căm,

cô gái đều là thân cao ngực lớn, to lớn vô cùng... Giống như ta vậy... Đúng là

nhu nhược chân đi xiêu vẹo...” Lại không nhịn được thở dài: “Từ trước đế vương

sủng ái, bất quá ngày thứ ba lại mất tăm... Vương gia không cần làm thật!”

Nói láo chơi xỏ lá mặc dù là sở trường xuất sắc nhất của ta, nhưng khoe khoang,

thật là lần đầu. Hoàng đế bệ hạ, xin lỗi ngài, ta thật không phải cố ý phỉ báng

ngài chưa từng thấy việc đời, chẳng qua là đương đầu sống chết, hôm nay ta cũng

không thể nghĩ nhiều!

Vẻ băng cứng trong mắt Dực Vương không tan ra, vẫn chầm chậm nói: “Quảng Vũ

tướng quân vì dân vì nước, ngày khác phục quốc, dân chúng đại Trần sẽ nhớ ân

đức của ngài!”

Ta cảm thấy lời này giống như khen tặng trước khi chết...

Tiểu Hoàng hướng Phượng Triêu Văn lộ ra một thần sắc thương hại, bừng tỉnh hiểu

ra... Đứa nhỏ này hôm nay đầu óc còn chưa phải quá mức rõ ràng, chẳng qua là

hai cánh tay bị trói ở sau lưng, không thể đưa tay ra tát hắn thật mạnh một

cái, thực là tiếc nuối vô cùng.

Trước khi đi, Dực Vương gia từng nói: “Quảng Vũ tướng quân tuy là ta quan cũ

của Đại Trần, nhưng hôm nay chính là lúc vong thân xả thân vì nước, còn phải ủy

khuất Quảng Vũ tướng quân làm dáng một chút...” Không đợi ta đồng ý, tiểu đạo

cô tiến lên, nhanh nhẹn đem ta trói chặt, nhắm mắt theo đuôi theo sát ta.

Tiểu Hoàng không cam lòng đứng sau, cũng tiến lên đứng cùng tiểu đạo cô, vụng

về đứng ngang hàng, không biết là muốn mượn cơ hội chặt dây để cho ta chạy

trốn, hay là muốn một kiếm kết liễu tiểu đạo cô. Cũng không biết được.

Mấy ngày gần đây ta nghe nhiều hận ý cắn răng nghiến lợi của hắn đối với tiểu

đạo cô, lại nhìn lúc tiểu đạo cô đánh nhau với hắn không dung tình chút nào,

không hề hoài nghi hôm nay hắn có ý thừa dịp loạn trả thù.

Phụ tá của Dực Vương lớn tiếng kêu gọi đầu hàng: “Không biết bệ hạ có thể mang

binh phù ta cần tới không?”

... Vật kia... Bây giờ còn đang trong phần mộ của cha ta đi?

Chẳng hề quanh co lòng vòng, bên doanh Đại Tề lập tức có người nói: “Binh phù ở

chỗ này, Hoàng hậu nương nương đâu?”

Trong đầu ta nhất thời loạn âm xáo trộn, chỉ