
hặt trong ngực hắn, mặc dù
không thể động đậy, nhưng ta hận không thể dùng ánh mắt lăng trì hắn. Hắn hướng
ta cười nhẹ: “Đi về hỏi hỏi Đồng bá thì biết, không phải là như nàng nghĩ, trẫm
thề!” Sau đó cúi đầu xuống, liều mạng bỏ qua thần sắc kinh ngạc của Tiểu Hoàng
và tiểu đạo cô, như không có chuyện gì xảy ra hôn lên nước mắt trên mặt ta...
Nghe nói điều kiện tiên quyết để làm một vị hoàng đế tốt chính là da mặt phải
dày, ở tình huống quang minh chánh đại còn có thể tinh thần hưng phấn mở tiệc
với cung phi.
Ta tự nhận không có da mặt dày như Phượng Triêu Văn, nhìn chằm chằm hắn, bất
tri bất giác lại chảy nước mắt xuống, tối nay nước mắt thật có xu thế vỡ đê,
bây giờ chảy mạnh, khi hắn lại gần sát muốn hôn lên trên mặt ta, ta một đầu đâm
vào trong ngực hắn, chết cũng không chịu nâng đầu lên, đem toàn bộ nước mắt
nước mũi lau ở trên vạt áo hắn.
Bên tai truyền đến tiếng cười sang sảng của hắn, lồng ngực nhẹ chấn bên gò má
ta, chiến trường nơi xa tựa hồ không liên quan với ta, một mảnh trời đất trong
ngực người đàn ông này, ấm áp an nhàn, không cẩn thận liền có thể đắm chìm
trong đó.
Thiết kỵ hộ vệ của Phượng Triêu Văn cùng hắn nam chinh bắc chiến, một món binh
khí sắc bén bên tay. Thủ hạ của Dực Vương mặc dù cũng không yếu, nhưng hai canh
giờ sau, rốt cục không địch lại bị bắt, chúng phụ tá võ tướng dưới tay hắn chết
hơn phân nửa, còn lại cũng bị lùng bắt.
Tiểu đạo cô tái nhợt mặt đứng ở tại chỗ, có nhiều lần muốn nhào qua, lại bị
Tiểu Hoàng vững vàng nắm cổ tay. Ta ở trong ngực Phượng Triêu Văn nghe được
tiếng nức nở nghẹn ngào của nàng: “Ngươi khốn kiếp, buông ta ra... Buông ta
ra...”
Lúc này ta mới phát hiện, Tiểu Hoàng và Phượng Triêu Văn có một chút cực kỳ
tương tự, đó chính là có thù tất báo.
Hắn chẳng những nắm tiểu đạo cô không thả, còn ác ngữ châm chọc: “Thả ngươi trở
về chịu chết sao? Ngươi muốn chết, nửa năm khổ cực của ta đây đòi người nào?
Ngươi nên nguyên vẹn còn sống trả nợ đi!”
Ta nghĩ, nếu như Phượng Triêu Văn có thể chấp nhận được Tiểu Hoàng, cuộc sống
của tiểu đạo cô sẽ chẳng dễ dàng.
Dực Vương này, từ nhỏ âm
hiểm, nếu như chưa đánh giá, ta cảm thấy hắn chính là cực đoan cuồng. Thuộc về
loại người mình trôi qua không tốt, cũng không muốn để cho người khác tốt.
Khi hắn bị trói gô đi qua trước mặt chúng ta, chợt hướng Tiểu Hoàng bùm một
tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ, thần có cha ngài nhờ vả, phục quốc vô vọng. Nghiệp lớn
phục quốc của Đại Trần về sau chỉ có thể nhờ một mình ngài gánh vác, thần muôn
lần chết chớ từ chối!”
Ngươi vẫn là chết đi chết đi chết đi!
Ta trở nên cứng ngắc ở trong ngực Phượng Triêu Văn cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn
thấy một mảnh xanh mét trên mặt hắn, ưng xem sói nhìn, quét qua trên mặt cả đám
tù binh, cuối cùng vững vàng dừng ở trên mặt Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng thản nhiên hướng hắn cười một tiếng, giống như Phượng Triêu Văn vẫn
biết hắn là phế đế Đại Trần. Ta một đầu tiến vào trong ngực Phượng Triêu Văn...
Chuyện này là thế nào?
Dực Vương đầy cõi lòng hy vọng nhìn ta: “Quảng Vũ tướng quân dấn thân hầu địch,
coi như tương lai không có kết quả tốt, Đại Trần ta cũng sẽ nhớ nghĩa đẹp xả
thân của tướng quân. Xin nhận một lạy của Bản vương!”
Ta mới từ trong ngực Phượng Triêu Văn thò đầu ra, trơ mắt nhìn hắn mạnh mẽ lạy
ta một cái, ở trong tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của tiểu đạo cô, bị bắt đi...
Gió đêm giương nhẹ, chừa lại thiết kỵ hộ vệ mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng, chỉ
chờ Phượng Triêu Văn ra lệnh một tiếng, sẽ nhào tới bắt hắn. Ta nghiêng đầu
nhìn, thiếu niên hướng ta chẳng hề để ý cười: “Tỷ tỷ, có ba năm kia, cuộc đời
này của ta cũng đủ rồi!” Thiếu chút nữa làm ta rơi lệ.
Ta nắm chặt vạt áo của Phượng Triêu Văn, liên tiếp giải thích: “Bệ hạ, hắn
không phải là phế đế Đại Trần, hắn là đệ đệ của ta, An Nhạc là con riêng của
cha ta, là đệ đệ của ta nha!”
Mắt phượng của hoàng đế bệ hạ chậm rãi đảo qua trên mặt ta, môi giương nhẹ:
“Vậy sao? Trẫm xem, vị đệ đệ này của tiểu Dật, sao không có chút tương tự nào
với nàng.”
Ta khẩn trương sắp không thở nổi... Trong tin đồn những quốc chủ bị Phượng
Triêu Văn đánh bại không còn một người nào, không có một người nào có thể còn
sống, ta chẳng qua là ỷ vào hắn yêu thích ta...
Ân sủng của quân vương chưa bao giờ dựa vào được, nhưng trừ yêu thích của hắn
ra, ta còn có thể dựa vào cái gì tới cứu mạng Tiểu Hoàng?
“Hắn... Hắn không cùng mẹ với ta, tự nhiên dáng dấp không giống! Phế đế Đại
Trần bệ hạ cũng đã gặp, tại sao có thể tin lời của Dực Vương?”
“A, nếu là đệ đệ của hoàng hậu, vậy thì đưa về An phủ nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Hai thị vệ áo đen mang theo tiểu đạo cô và Tiểu Hoàng vội vã đi, ta vùi mình
trong ngực hoàng đế bệ hạ, trơ mắt nhìn bọn họ không thấy bóng dáng, cẩn thận
đề nghị: “... Thật ra thì cũng có thể đưa ta cùng về An phủ!”
“Ừ? Đệ đệ nàng——”
“Hồi cung hồi cung, ta đương nhiên là hồi cung với bệ hạ!” Ta vẻ mặt đưa đám,
kìm nén đề nghị.
Trong cung tất cả như cũ, Nga Hoàng thấy ta mừng rỡ dị thường, càu nhàu như một
con chim tước, trọng điểm miêu tả hoàng đ