
còn lại có một cái ý nghĩ: Phượng
Triêu Văn ngươi dám bới mộ phần nhà ta?
Trên đùi liền bị Tiểu Hoàng nhẹ nhàng đạp một cái, ta tức giận nhìn hắn chằm
chằm... Không phải là phần mộ nhà ngươi bị bới?
Hắn hướng ta chớp chớp mắt, ta trở lại vị trí, trong bụng trấn an, nói không
chừng binh phù này là giả...
Tiểu Hoàng nhìn ta nháy mắt mấy cái, như hội ý. Khi tiểu đạo cô kéo cánh tay ta
muốn lướt qua đám người, hắn bước hai bước đuổi theo, kéo cánh tay bên kia của
ta, ba người đứng ở trước trận quân Trần.
Phía sau hắn có thần tử thấp giọng nói: “Bệ hạ, ngài không nên mạo hiểm!” Dực
Vương gia hời hợt nói: “Tề đế từ trước đến giờ trọng tín, nếu hắn đáp ứng cầm
binh phù đổi về hoàng hậu, tự nhiên sẽ không nuốt lời, tuổi bệ hạ không nhỏ, là
thời điểm học hỏi kinh nghiệm rồi!”
... Vì vậy sau lưng hoàn toàn yên tĩnh.
Ta khẽ nghiêng thân, thấy Tiểu Hoàng nhìn chằm chằm phe cánh quân Tề trên mặt
chợt lóe vẻ khó chịu rồi biến mất, sau đó là một tiếng cười khẽ: “Vương thúc
nói đúng!” Tất cả người bị phe cánh của mình vứt bỏ, ước chừng cũng sẽ có loại
thần sắc này.
Hắn kéo ta, bước chân kiên định nhanh nhẹn từng bước một đi phe cánh quân Tề,
phe cánh quân Tề phái ra hai người thị vệ áo đen, ôm một hộp gỗ xông tới...
Năm bước... Mười bước... Mười lăm bước... Không khí yên tĩnh chung quanh và ánh
mắt trầm trầm của Phượng Triêu Văn cùng nhau đè ép tới, tim của ta thót lên tới
cổ họng, chỉ sợ Dực Vương vụng trộm hướng trên lưng ta bắn một mũi tên... Loại
chuyện như vậy, hắn tất nhiên đã làm không ít.
Nhân mã hai bên gặp nhau, thị vệ áo đen ôm hộp trong tay đưa tới, ta nhìn vào
hộp một cái, liền ngây dại... Đây rõ ràng là thứ chôn cất ở trong mộ phụ
thân...
Tiểu Hoàng đẩy ta một cái, ta mới tỉnh hồn lại. Hắn ra hiệu tiểu đạo cô nhận
lấy hộp, bản thân sử kiếm cắt đứt sợi dây trên người ta, thị vệ áo đen tiến lên
đây muốn bảo vệ ta, ta đưa tay ra, vững vàng bắt được tay của hắn, ngoài ý
liệu, hắn chưa từng giãy giụa, ngoan ngoãn mặc ta nắm tay hướng phe cánh quân
Tề mà lui.
Chẳng qua là hắn thuận tay bắt được tiểu đạo cô, kéo nàng một đường về phe cánh
quân Tề... Không biết có tính thuận theo hay không...
Tiểu đạo cô bị hắn nắm chặt tay, ngũ quan xinh đẹp cũng vặn vẹo, có thể thấy
được tức giận không nhẹ.
Tức giận nhất sợ là Dực Vương phía đối diện, hắn cho rằng Tiểu Hoàng hết đường
tiến thoái, càng không thể nào hàng Tề, tìm cái chết vô nghĩa, chỉ có thể ngoan
ngoãn cầm binh phù trở về, nào biết biến cố nổi lên, nhất thời tức lên đầu,
giương cung lắp tên liền bắn tới, chẳng qua là tên tới một nửa, lại bị quân Tề
trong trận doanh bắn tên vàng tới đánh bay...
Ta, Tiểu Hoàng với tiểu đạo cô chật vật chạy trốn, ngẩng đầu liền nhìn thấy
tuấn nhan càng ngày càng gần của Phượng Triêu Văn, áo khoác màu đen khiến toàn
thân hắn ẩn trong bóng tối, hắn cưỡi ngựa đen bay qua ánh trăng như nước... Hắn
giương cung đáp kiếm, tên vàng phá không mà đi... Thiết kỵ hộ vệ đánh tới như
sét, cả vùng đất dưới chân trong nháy mắt lay động, thiết kỵ phân ra chạy qua
hai bên chúng ta, trong nháy mắt bao phủ chúng ta...
Sau đó là vô tận tiếng động, ta dắt Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng dắt tiểu đạo cô giận
đến sắc mặt biến thành màu đen, như nước thủy triều thối lui về trên bờ cát,
ngơ ngác đứng tại chỗ...
Một người một ngựa chậm rãi tới gần, nam nhân tuấn mỹ như thần hướng ta vươn
tay, ta một tay vững vàng nắm Tiểu Hoàng, không dám đưa tay ra, hắn đợi đã lâu,
trong con ngươi một mảnh băng hàn, rốt cục khẽ cười nói: “Hoàng hậu của trẫm,
nắm chặt tay nam nhân khác không chịu buông ra...” Nháy mắt ta thấy được sát ý
ở trong mắt hắn.
... Cha, con xin lỗi ngài, tên khốn kiếp trước mắt này, ta cũng không thể bới
phần mộ nhà hắn báo thù, lại không thể làm gì hắn... Hơn nữa ánh mắt lạnh như
băng mang theo sát khí của hắn thật khiến người run rẩy... Tiết khí, ta thật ra
thì đã không có lâu rồi!
Khi ta bị hắn cúi người chặn ngang ôm lấy, bị buộc buông tay Tiểu Hoàng ra, rơi
vào áo khoác của hắn, không nhịn được uất hận... Ai có thể hiểu đau khổ khi
người nhỏ yếu đối mặt cường quyền a? Hoàng đế bệ hạ hắn khẳng định quên, ta
ngoài có khẩu vị tốt, còn có một bộ răng tốt!
Ta ôm cánh tay hắn, hung hăng cắn, bắp thịt cứng rắn vào miệng như sắt đá, ta
cũng thề phải cắn xuống một miếng trên người hắn...
Bên tai là thanh âm kinh dị của Tiểu Hoàng và tiểu đạo cô, cuối cùng ta nghe
đến một tiếng cười khẽ: “Chẳng lẽ là Dực Vương chưa cho nàng ăn thịt? Nhìn thấy
trẫm muốn ôm cắn một miếng...”
Ta ngẩng đầu lên, thấy nụ cười vô sỉ bên mép hắn, rốt cục không nhịn được tức
giận, mất đi lý trí quyền đấm cước đá: “Khốn kiếp, ngươi dám đào mộ phần nhà ta...
Khốn kiếp...” Vì khối binh phù nát kia, ngươi còn có chuyện gì không thể làm?
Hắn tựa hồ mờ mịt, rất nhanh như ở trong mộng tỉnh ra, hai cánh tay siết chặt
ta vào trong ngực, liên tiếp trấn an: “Ngoan, không phải là như nàng nghĩ, ta
không có làm... Giả... Đều là giả...”
Rõ ràng là thật, còn dám trợn tròn mắt nói dối!
Ta giận dữ nhìn chằm chằm hắn, toàn thân bị ôm c