
nh.
Tiểu đạo cô này quả nhiên là người không hiểu lễ độ, Tiểu Hoàng cũng chỉ là phế
đế, nếu ở dưới mắt Phượng Triêu Văn, sớm bị lôi ra loạn côn đánh chết.
Tiểu Hoàng kéo tay ta, nắm thật chặt, lạnh lùng nhìn tiểu đạo cô kia, tiểu đạo
cô rốt cục quỳ xuống: “Thuộc hạ vượt khuôn rồi!”
Hắn mím môi, kéo ta không nói một lời đi ra ngoài, tiểu đạo cô bò dậy liền đuổi
theo, hai người đạo sĩ ở cửa cũng theo sát phía sau, giống như hòa thượng niệm
kinh, trăm miệng một lời: “Bệ hạ, vạn vạn không thể thả nàng đi. Bệ hạ...”
Ta thừa dịp quan sát chỗ này, toà nhà bỏ hoang không biết nơi nào, rường cột
chạm trổ tan hoang, còn có thể nhìn ra vẻ phồn thịnh năm đó. Dọc đường thủ vệ
nghiêm mật, nhìn Tiểu Hoàng kéo ta ra ngoài, dù không vung kiếm cản, nhưng
người đi theo càng tới càng nhiều, muôn miệng một lời.
Mắt thấy qua cửa thuỳ hoa[71'>, sắp ra khỏi phủ, lại
chợt xông tới một đám người, một người ở trước vóc người cao lớn tráng kiện, thái
dương đã có vệt bạc, râu nhuộm gió sương, nhưng tinh thần quắc thước, xoải bước
đi tới, rất có chí khí can đảm, tới trước mặt Tiểu Hoàng, khom người làm lễ ra
mắt: “Vi thần ra mắt bệ hạ!”
“Hoàng thúc mau mau đứng lên!” Tiểu Hoàng một tay siết chặt ta, lòng bàn tay
cũng toát mồ hôi, trên mặt lại trấn định thong dong, một tay kia đỡ vị này dậy.
Ta nhìn một cái, lão giả này quả nhiên rất có mấy phần giống tiên đế.
Các huynh đệ của tiên đế phần lớn ta đều biết, nhưng vị này thật xa lạ.Vừa
nghĩ, không khỏi nhớ tới một người.
Dực Vương.
Dực Vương người này, chính là do nô tỳ ở tảo y phường[72'> sinh hạ, mẹ hắn có dung mạo đẹp, chỉ vì xuất thân quá
mức hèn mọn, nên hắn không được các huynh trưởng khác coi trọng, lớn lên rồi
được phong làm Dực Vương, đất phong nổi danh lạnh khủng khiếp, trong tất cả các
Vương gia, chỉ có hắn chưa từng vào kinh.
Vị nô tỳ ngày đó khó sinh, sinh hạ hắn rồi liền qua đời.
Nội viện hoàng cung, xuất thân một chút cũng không phải giả vờ. Coi như là loạn
thế, không có mẹ làm thành núi dựa, hậu cung Đại Trần đối với Dực Vương cũng
không phải là chỗ phồn hoa mộng đẹp gì, sợ rằng chỉ có thương tâm.
Mắt hổ của Dực Vương quét qua mặt ta, tựa như đao cứng thổi qua, lòng ta than
thở: vị Dực Vương này đối với ta hơn phân nửa không có hảo cảm.
“Nghe nói nhiếp chính vương chỉ có một con trai độc nhất, không nghĩ tới nguyên
lai là nữ giả trang, mà lại trượng nghĩa viện binh, cứu bệ hạ một mạng, chính
là đã cứu Đại Trần ta một mạng, xin nhận một lạy của Bản vương!” Vừa nói liền
giả bộ quỳ xuống.
Tất cả mọi người theo sát phía sau hắn đều động dung, tựa hồ cũng có khuynh
hướng theo sát quỳ xuống.
Ta vượt lên trước một bước làm lễ ra mắt: “Tiểu nữ mới gặp Dực Vương, đã bị tư
thế long hổ của Vương gia chấn nhiếp, nghe tiếng Vương gia đã lâu, Vương gia
đây không phải giảm thọ của tiểu nữ sao?”
Hai mắt Dực Vương hơi trầm xuống, thấy ta thấp người xuống, lại vuốt râu cười
yếu ớt: “Cô nương không cần đa lễ!” Tiện thể không nói lời cứu đế vừa rồi nữa.
Nếu như ta thật không biết lễ nghĩa, đứng ở nơi đó mặc cho Dực Vương đến chào,
người khác không biết như thế nào, sợ rằng tiểu đạo cô sẽ một kiếm chặt xuống
cổ ta.
Ý muốn đưa ta ra ngoài của Tiểu Hoàng, tự nhiên là hỏng.
Ta bị hắn dắt trở về chỗ ở, so với gian phòng nhốt ta tự nhiên tinh khiết tinh
xảo rất nhiều.
Tiểu đạo cô theo sát ở phía sau, nói nhỏ: “Cô nam quả nữ, sống chung một phòng,
không sợ chọc người chỉ trích?”
Ta quay đầu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ đạo cô sẽ chỉ trích bệ hạ?”
Gương mặt nàng đỏ lên, cứng cổ: “Tự nhiên sẽ không!” Hai mắt tựa như quả chùy
ghim trên người ta, đáng tiếc ta từ trước đến giờ da dầy, chẳng ảnh hưởng gì.
Ta ôm cánh tay Tiểu Hoàng hướng tiểu đạo cô cười đến mập mờ: “Bệ hạ mệt nhọc,
tại hạ muốn cùng bệ hạ nghỉ ngơi, đạo trưởng cùng nhau?”
Tiểu đạo cô rút kiếm ra một kiếm chém xuống bàn gỗ lê trong phòng, gỗ vụn bay
tán loạn, nàng đỏ mặt tức mắng to: “Lả lơi ong bướm... Ai cũng có thể làm
chồng... Sớm ba chiều bốn...” Nghiêng đầu đi ra ngoài.
Ta ở trong phòng không nhịn được cười, Tiểu Hoàng lôi kéo ta chui lên giường,
ta không tiếng động trừng hắn, hắn ở bên tai ta thấp giọng nhắc nhở: “Gần một
chút, chúng ta nói chuyện.”
Tiểu Hoàng nói, sáng sớm, Nga Hoàng đem nước rửa mặt tới hầu hạ ta rửa mặt,
không thấy người, đã chạy vào cung báo, hắn mượn trong nhà đại loạn, chạy ra
ngoài.
Ta dựa vào trong ngực hắn, rất có mấy phần lúng túng, nhưng giờ phút này cũng
không kịp nhiều như vậy, ghé vào lỗ tai hắn nhắc nhở thật thấp: “Thật ra thì ta
cảm thấy cho ngươi lên mặt làm cậu em vợ của hoàng đế bệ hạ Đại Tề, cũng kiếm
sống dễ dàng hơn so với làm thuộc hạ của Dực Vương?”
Hắn ngơ ngác nhìn ta, rất có mấy phần ngu đần, không thể tin.
Ta thở dài một hơi: “Dực Vương thật ra là hận ta? Nếu như ta có thể đem binh
phù cho hắn, hắn tất nhiên cực kỳ cao hứng. Nhưng hắn chẳng những không lấy
được binh phù từ trong tay ta, còn nhận một thứ phỏng tay, bất đắc dĩ cung lên
đỉnh đầu.”
Hai mắt Tiểu Hoàng phiếm nước mắt, quật cường quay đầu đi.
Lời thật không phải