
nh có cảm
giác nếu canh này là do chính tay cô nấu, anh sẽ thật hạnh phúc. Vừa mới suy nghĩ đã hành động ngay lập tức, từ phía sau anh ôm lấy cô. “Dì Yên
không thể nấu cho anh uống cả đời được… em học xong, nấu cho anh, có
được không?”
Tim anh đang đập sát trên lưng cô, từng nhịp từng nhịp như đang nói về một giấc mơ tuyệt vời.
Một giấc mơ mà cô đã từng thực hiện rất lâu.
Đã từng.
Lửa nóng trong đáy mắt anh vì sự trầm mặc của cô mà từ từ dập tắt. Cô cúi đầu, tay vẫn bận rộn.
Thái tử thở dài, ở sau cái cổ mảnh khảnh duyên dáng của cô, đặt xuống một nụ hôn.
Không ép cô, không nên ép cô. Anh cảnh cáo mình một lần nữa, không được làm thêm chuyện gì tổn thương cô.
Cô đã chết tâm, anh sẽ chờ sẽ tìm cách để làm cho cô bùng cháy trở lại từ đống tro tàn.
Mà sự kiên nhẫn của anh chỉ dành cho cô.
Từ lúc mười bảy tuổi, sau lần đầu tiên trải qua tình dục, anh không hề thiếu phụ nữ.
Sợ rằng thời gian cấm dục dài như vậy, cả cuộc đời này của anh chỉ chịu vì một mình cô
Cấm dục là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến một hậu quả, tính tình của anh
càng lúc càng nóng nảy. Dù sao cũng phải tìm lối thoát cho “lửa” giấu
trong lòng anh.
Lôi Khải và Tiết Tử Dương là bạn thân nhất, mỗi lần nhìn thấy anh nổi giận xù lông lên thì trong lòng đều cố nén nụ cười xấu xa.
Lôi Khải nháy mắt với Tiết Tử Dương, Tiết Tử Dương cười hì hì ôm vai Thái
tử, dám mang anh đến tầng mười chín “Lạc trong thiên đường” (*)
Vẻ không vui của Thái tử hiện rõ trên mặt, không thèm nhìn người phụ nữ
bên cạnh anh, chỉ biết buồn bực uống rượu giải sầu. Cho đến khi trên mặt đã bắt đầu lộ men say, hình như nghe thấy người phụ nữ nhắc tới một cái tên, sau đó Tiết Tử Dương nhất quyết không tha, thúc giục gọi người đó
đến phục vụ.
Người phụ nữ đó, hình như Thái tử có chút ấn tượng,
bọn họ đã từng mang một số khách hàng tới chơi lúc đó có gọi cô ta. Hiện tại là người nổi tiếng nhất ở Lạc trong thiên đường, cũng không phải có tiền là có thể tùy ý gặp được cô ta.
Cũng là một người phụ nữ
xinh đẹp, trong sạch, thanh lịch, giống như đóa sen trắng lại mang chút
xinh đẹp làm người ta khó có thể chần chừ. Gương mặt lộ nụ cười yếu ớt,
không nhìn thấu nơi đáy mắt, có cái gì đó bị cô cố ý che giấu, liếc mắt
nhìn qua, tưởng chừng có thể nhìn thấu cô, nhìn thêm một lần nữa, lại
như chẳng nhìn thấy gì cả.
Cô còn rất trẻ, là loại hấp dẫn khi
pha trộn cô gái và phụ nữ, mắt Thái tử lờ đờ, nheo lại, đột nhiên trong
đầu lại nghĩ đến dáng vẻ thanh thuần và mê người của Trữ Dư Tịch, còn có lúc cô nhất quyết từ chối và vứt bỏ không chừa một con đường sống.
Men rượu dễ dàng làm cho người ta lạc đường, Thái tử phải tìm cách phóng
thích những đèn nén từ trước đến nay. Đột nhiên anh đập cái ly trong
tay, ly thủy tinh bể tan tành, người bồi bàn bị sợ đến run người.
“Gọi Mật Nhi đến đây cho tôi.”
Tiết Tử Dương nhất thời vui vẻ. “Tôi nói tiểu tử này luôn có trí nhớ tốt với phụ nữ xinh đẹp mà! Xem đi, ngay cả tên cũng nhớ rõ ràng như thế.”
Lôi Khải ẩn mình trong bóng tối. nhìn lướt qua bảng tên trên ngực người bồi bàn, nở nụ cười nửa miệng, trêu đùa. “Allen đúng không, chọc giận ông
chủ này cũng không có tốt đẹp gì, còn không mau làm theo lời anh ta
nói?”
Allen len lén lau mồ hôi lui ra ngoài, anh biết rõ mấy vị
này đều là những nhân vật tuyệt đối không thể trêu chọc, thế nhưng vào
lúc này anh phải đi đâu để tìm Mật Nhi đây ?
Hiện tại Mật Nhi đã
trở thành người phụ nữ của Phong Hạo, chẳng lẽ anh chạy thẳng đến chỗ
Phong Hạo hỏi mượn người quan trọng của anh ta? Anh vẫn còn muốn sống
thêm vài năm nữa…
Thái tử không ngờ anh ta khi quay về lại mang đến một người khác, một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ.
Tịch Hàm giẫm đôi giày cao gót trên sàn nhà, né tránh những mảnh vụn, liên
tục lắc mông mời rượu nói những lời tán dương, cũng không xoa dịu được
Thái tử. Ngược lại càng làm cho Thái tử bực tức thêm, đẩy cô ta ra, kéo
cổ áo Allen, ném mạnh một vỏ chai vào đầu anh ta để chào hỏi.
Tiết Tử Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ được Tịch Hàm đang lảo đảo sắp ngã, vây
hãm vào lồng ngực, sắc mặt có chút khó coi. “Ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, còn chưa tới lượt em nhúng tay vào.”
Tịch Hàm nhìn vào đôi mắt của Tiết Tử Dương, trong lòng hoảng sợ, lại là anh ta!
Allen che đầu đang không ngừng chảy máu, vẫn không nói ra vị trí của Mật
Nhi. Trong thân thể Thái tử, con người bạo lực đang kêu gào, mắt thấy
sắp phải ra tay độc ác, Mật Nhi xuất hiện.
Thái tử nheo mắt,
trong tầm mắt chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi thân hình cao gầy
mảnh khảnh, cùng với vẻ mặt khinh thường lạnh lùng của cô.
Nét mặt ấy, cực kỳ giống với Trữ Dư Tịch lúc đó
Giống nhau, cũng không sao. Cho nên không cần thiết phải khách khí với cô.
Thế nhưng, trong thân thể mỏng manh của người phụ nữ này, lại có lá gan
lớn đến thế, dám phản kháng anh, thậm chí tát anh một cái.
Rất tốt!
Thái tử mượn rượu nổi điên, gần như sẽ hành quyết ngay tại chỗ người phụ nữ
không biết sống chết cả gan làm loạn này, nhưng là trời không chìu lòng
người……
Trữ Dư Tịch ngồi trên cái ghế cao ngoài sảnh, nhìn một
n