Khuất Phục

Khuất Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323512

Bình chọn: 10.00/10/351 lượt.

gười đàn ông cao lớn toàn thân tản ra vẻ lạnh lẽo cực thấp, ầm một

tiếng, một cước đá văng của phòng bao, một lát sau, trong ngực ôm một

người phụ nữ, rời khỏi. Người phụ nữ mặc áo khoác tây trang của anh ta,

vẻ mặt buồn bực ở trong lòng anh ta, không nhìn rõ diện mạo.

Không có nhìn lầm, người đàn ông đó chính là Phong Hạo. Cô chỉ cần liếc mắt

một cái sẽ cảm thấy khí lạnh đáng sợ của người đàn ông đó.

Tới

lúc này, từ trong miệng người bồi bàn sắp hôn mê, cô đã biết được chuyện đã xảy ra ở bên trong, không ít vị khách cố kỵ thân phận của Thái tử

nên đã tan cuộc sớm một chút.

Cô đẩy cửa phòng ra, bên trong là

một mớ hỗn độn. Tiết Tử Dương đã khiêng Tịch Hàm đi trước, Lôi Khải tựa

vào ghế salon, mất hồn nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh: mới vừa rồi, anh có thể trơ mắt nhìn Mật Nhi bị Thái tử xâm phạm, rốt cuộc tim của

anh hung ác đến mức nào? Tuyệt vọng trong mắt cô như một thanh kiếm sắc

bén từng tấc từng tấc đâm vào trái tim anh, đau đớn vô cùng. Nếu như,

không phải trước đó đã dự đoán được Phong Hạo sẽ xuất hiện, có phải anh

thật sự sẽ ngồi yên, không để ý đến người phụ nữ mà mình coi trọng hơn

cả sinh mạng, bị cường bạo trước mặt mình hay không?

Nhìn thấy Trữ Dư Tịch.

Ngay lập tức Lôi Khải thay bộ mặt bất cần đời, chỉ vào người đàn ông đang

nằm bên kia giả chết. “Trữ tiểu nha đầu, em chơi đùa với anh Thái tử của em cũng quá mức rồi, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng đó, bất quá

cũng tốt, coi như là vì dân trừ hại.”

Cô bị anh ta chọc cười, mục đích của Lôi Khải đã đạt được thì cũng không ở lâu nữa.

Thái tử nằm ngửa, Trữ Dư Tịch đến gần, anh nắm lấy tay cô, trở người, đè cô ở phía dưới. “Em thật sự muốn vì dân trừ hại? Muốn hành hạ anh đến chết

sao?”

Tay của cô trượt khỏi lưng anh. “Anh Thái tử, là anh tự hành hạ mình.”

“…… Em đừng có không quan tâm anh……” Giọng nói thật thấp của anh quanh quẩn bên tai cô, có chút bất lực và hèn mọn, làm cho đáy mắt của cô hơi lóe

lên.

Nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn mới mẻ trong ký ức, cô sợ, cũng không còn sức lực dư thừa để đối mặt.

Ban đầu, cô đã tin rằng sức mạnh của tình yêu, có thể giúp cô dũng cảm loại bỏ muôn vàn khó khăn, về sau mới biết, sau muôn vàn khó khăn sẽ còn

muôn vàn khó khăn khác……

Đêm Giáng Sinh là đêm lạnh nhất từ khi mùa đông bắt đầu, ông cụ khẩn cấp gọi anh trở về nhà chính.

Thái tử ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé, kéo vào trong ngực để sưởi ấm, đoạn

đường từ nhà xe tới cửa anh cố ý đi rất chậm, cô vòng tay ra sau hông

anh, đẩy anh đi nhanh một chút, anh lại cứ từ từ.

Mỗi lần cô chủ động đến gần, anh đều quý trọng và hưởng thụ gấp đôi.

“Đi nhanh lên một chút! Lạnh chết em!” Cô núp trong ngực anh, giống như là sợ lạnh hơn cả anh.

Anh mỉm cười, lấy áo khoác ngoài bao bọc lấy cô cực kỳ kín đáo. Con đường

luôn có điểm cuối. Cô nhảy lên bậc thang trước một bước, đẩy cửa chính

biệt thự ra, hơi ấm phà vào mặt.

Xoa xoa đôi tay, hà hơi vào, tầm mắt rơi vào cô bé đứng bên bàn trà, động tác đóng băng tại chỗ.

Thái tử thay giày xong, vỗ vỗ đầu cô. “Đi vào thôi.”

Người phụ nữ tao nhã trên ghế đứng dậy, ôm lấy bé gái xinh đẹp nhẹ nhàng đi đến.

“Chị Tử Dụ……” Trữ Dư Tịch kinh ngạc kêu lên một cái tên. Thái tử đảo mắt qua, ánh mắt chợt lạnh lẽo.

Hạ Tử Dụ mỉm cười với cô, cầm lấy cánh tay nhó bé múp míp, dịu dàng dụ dỗ. “Mễ Mễ ngoan, nhìn xem đây là ai?”

Cô bé chớp đôi mắt to tròn long lanh vô tội, chăm chú nhìn Thái tử một

lát, chợt cong mắt lên, cười khanh khách, cánh tay mập mạp run run duỗi

về phía anh.

Trữ Dư Tịch chỉ nghe từ trong miệng đứa bé kêu lên một tiếng mơ hồ mà rõ ràng.

“Cha……”

Ngay lập tức một luồng hơi lạnh mãnh liệt kéo tới đánh úp vào cô, đóng băng tứ chi của Trữ Dư Tịch, không cách nào nhúc nhích……

Hết chương 106.

(*): trong QT dịch là “xa hoa trụy lạc” mà mình thấy để tên một nơi cao cấp

như thế thì nghe kỳ quá, sau khi tìm google thì thấy có một bộ phim cũng tên như vậy, khi chuyển sang tiếng Anh là Lost in paradise nên mình đã

dịch thành Lạc trong thiên đường. Không biết có sai không nữa. Bàn tay nhỏ bé mập mạp của bé con cầm ngón út của cô, đưa vào trong miệng mà gặm.

Gò má non nớt mềm mại, làm cô nhịn không được muốn chạm vào.

Hoàng Phủ Duyện vẫn luôn ôn tồn, Hoàng Phủ Dận thì liên tiếp cau mày.

“Chú Dận, họ của cô bé là gì?” Vẻ mặt Trữ Dư Tịch lạnh nhạt, nắm chặt bàn tay, cuối cùng vẫn không chạm vào cô bé.

“Hạ.’

Bởi vì chưa nhận tổ quy tông, nên mới họ Hạ sao?

Cô nhìn cầu thang dẫn lên tầng trên, ánh mắt xa xăm thâm trầm.

……

Trên lầu, phòng ngủ Thái tử.

Thái tử hút thuốc, chờ Hạ Tử Dụ giải thích.

Mà Hạ Tử Dụ giống như quay về chốn cũ, đi một vòng quanh phòng anh, ngồi

trên giường lớn nơi đã ghi dấu vô số lần hoan ái của bọn họ, dịu dàng

mỉm cười.

Người đàn ông khẽ nhíu mày, dáng vẻ không đứng đắng lại có chút lạnh lùng. Áo sơ mi sọc màu xanh dương nhạt, ngón tay tự nhiên

mở ra, rõ ràng vẫn quyến rũ như xưa.

“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói anh lành lạnh, tương đương với thời tiết bên ngoài.

“Quá lạnh nhạt nha Thái tử, nói như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đã có

nhiều năm


The Soda Pop