XtGem Forum catalog
Khuất Phục

Khuất Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325320

Bình chọn: 10.00/10/532 lượt.

nhau không có nhiệt độ.

Người này đang hôn nàng!

Cảm giác ghê tởm tràn ra, nhưng nàng bị giam cầm, không cách nào tránh thoát.

“ Không cần ….” Đã lâu không được ăn cơm, tiếng nàng giống như đang rên rỉ.

Người đàn ông cười khẽ. Môi dời đến bên tai nàng. “ Không cần sao? Tiểu Tịch của tôi.”

Cả người Trữ Dư Tịch như bị sét đánh, không thể nhúc nhích. Giọng nói này, khiến nàng sợ đến thất thanh.

Trên đùi trắng nõn bắt đầu có thứ dạng sinh vật dài mảnh , lạnh lẽo ngọ nguậy.

Cái đó đúng …. Cái đó đúng ….

Người đàn ông thấy sắc mặt trắng bệch, hết sức vui sướng. Nắm lấy mặt nàng,

hôn. Động tác êm ái, giống như đối đãi với thứ bảo vật trân quý nhất.

“ Rốt cuộc …. Tiểu Tịch, tiểu Tịch của tôi, tôi thích thứ gì, chúng đều nằm trong tay tôi.”

Người đàn ông cầm lấy thứ sinh vật quấn quanh trên chân nàng, lại gần môi của nàng.

Nàng thậm chí nghe thấy tiếng “Xè xè”, cùng lưỡi thỉnh thoảng quét qua khoé

môi nàng, cảm xúc kinh khủng, trong đầu nàng trống rỗng, cử động cũng

không dám, cả phát run cũng không dám.

“Thân ái, đừng sợ, nó sẽ

không làm đau em … Tôi cũng không rõ.” Người đàn ông bế nàng vào lòng,

đặt nàng lên chiếc giường nệm mềm mại. Nghiêng người ghé vào người nàng, mỗi một tấc yêu thương đụng chạm nàng, lại hà hơi trên cổ nàng.

“Nhìn em bây giờ, nhu thuận cỡ nào, nghe lời cỡ nào, tiểu Tịch, tôi thích em như vậy, biết không?”

Nàng cố nén tất cả sợ hãi và khó chịu, nàng nhịn….

Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông cướp dần nhiệt độ cơ thể nàng, cởi áo

nàng ra, nàng kiên cùng cùng tin tưởng lại biến mất một chút.

Cuối cùng một khắc kia, miếng vải che mắt đen kia bị tháo ra, nàng trước cái đau đớn thấu xương, nhờ ánh trăng mà thấy rõ dung mạo của người kia,

thấy cả nụ cười quỷ dị vặn vẹo của anh ta.

Thi Dạ Triều!

Một tiếng sét xé rách đêm đen.

Trữ Dư Tịch đột nhiên thức tỉnh ngồi dậy trong bóng tối. Mồ hôi lạnh khắp

lưng, cặp mắt trợn tròn, môi giống như cá thiếu nước. Nàng mở đèn đầu

giường, chút ánh sáng yếu ớt, ấm áp làm dịu đi trái tim đập loạn nhịp.

Nàng ở đầu giường một lát, xuống giường rót cho mình một ly nước đá, đầu

lưỡi cảm nhận hơi lạnh xuyên thấu qua lớp thuỷ tinh, nàng giống như chảm phải điện liền ném cái ly đi, ly thuỷ tinh tiếp xúc thân mật với mặt

đất, bên tai vang đầy tiếng bể bén nhọn chói tai.

Nàng chống vào cạnh tủ, nhìn những mảnh vỡ bừa bãi.

Tại sao lại mơ thấy giấc mơ này? Nàng đã thật lâu chưa từng mơ thấy nó rồi.

Nàng kéo áo ngủ che kín mình. Ngoài cửa sổ vẫn là những tiếng sấm vang dội, giống như đang báo trước điều gì đó.

Nàng lo lắng, tự an ủi bản thân.

Đã qua, đều đã qua rồi. Không cần tự hù doạ mình.

Cả đêm chưa chợp mắt. Ngày thứ hai , nàng đi học bị Hoàng Phủ Dĩ Nhu nhìn

chằm chằm vào hai mắt thâm quầng của nàng, giễu cợt, nàng không cãi lại. Bởi vì thiếu ngủ, đầu vẫn hỗn loạn. Không phải là tiết học quan trọng,

nàng định gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật.

Nàng ngồi gần cửa sổ.

Ngoài cửa sổ , trời đã sớm sáng lại sau cơn mưa hôm qua. Ánh nắng tươi

sáng, thời tiết xuân – hạ tinh tế giao hợp, đây là khoảng thời gian nàng thích nhất. Lúc này sẽ không quá nóng, còn có cơn gió ấm áp thổi qua

người, là loại hưởng thụ.

Bỗng nhiên có người đẩy cánh tay nàng. “ Tiểu Tịch! Tiểu Tịch!”

Nàng hoảng hốt dần tỉnh táo lại. Ngẩng đầu, lại là hình ảnh Thi Dạ Triều

đang cười, không có chuẩn bị, nàng sợ giật mình, kêu khẽ một tiếng, cơ

thể co lại.

Nửa định thần nhìn lại, thì ra là Dĩ Nhu.

Hoàng Phủ Dĩ Nhu hiển nhiên cũng bị nàng làm cho sợ hết hồn. Ôm lấy ngực “ Cậu làm gì đấy, làm mình sợ muốn chết!”

“Cậu hù mình thì có.” Trữ Dư Tịch không còn hơi sức để oán giận, lúc này mới phát hiện ra cả phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ. Đồng hồ điện tử trên tưởng cho nàng biết đã là buổi trưa.

Nàng giữ vững một tư thế lại ngủ đến trưa . . . Không trách được cổ lại đau như vậy.

Dĩ Nhu hình như nhận ra được sự khác thường của nàng, bàn tay nhỏ bé đặt

lên trán nàng. “Không có sốt nha, cậu không thoải mái sao? Cả người phờ

phạc rã rượi.”

“Mình không sao, tại tối ngủ không ngon.” Nàng gom bài thi, khoá cửa, kéo cánh tay Dĩ Nhu rời đi.

Dĩ Nhu cười nàng, có phải vì nghĩ tới thái tử mới khó ngủ không. Mặt Trữ Dư Tịch đỏ lên.

Đúng là rất muốn hắn. Từ lần gặp gỡ tình cờ ở PUB lần trước, nàng cũng chưa

từng gặp lại hắn. Mặc dù hắn chỉ xem tình cảm như quyển sách giải trí.

Đơn giàn cùng một nữ minh tinh dùng bữa tối lãng mạn, sau lại có tin hai người cùng đến hộp đêm chơi, hạ lưu không chịu được.

Nắm lấy tờ

bào, Hoàng Phủ Dĩ Nhu vỗ trán. “ Thật là gia môn bất hạnh mà, mình không hiểu được, rốt cuộc cậu thích điểm gì ở anh ấy chứ? Toàn thân không có

lấy 1 điểm tốt, rõ là cặn bã mà.”

Trữ Dư Tịch vốn đã quen với

những chuyện lộn xộn lùm xùm này của thái tử. Nói nàng không khó chịu

sao? Cũng chưa chắc. Chỉ là nhìn nhiều, để bản thân biết điều chỉnh.

Nàng tự nhủ, thật ra thì thái tử có chút phong lưu, bướng bỉnh kiên

cường một chút, còn lại không có gì. Hắn còn trẻ, chỉ mới 25, đàn ông

trẻ tuổi luôn làm chút chuyện xấu. Nàng hiểu, hắn luôn có … Luôn sẽ có

ngày h