
ắn xoay người lại thấy nàng, để ý đến nàng.
Nàng sẽ chờ hắn chơi chán. Chờ đến khi hắn thấy nàng sẽ tốt hơn.
….
Nhan Loan Loan vừa dừng xe thì có cuộc điện thoại gọi đến. Cô lấy chiếc điện thoại trong túi ra, vừa phủi phủi nếp nhăn trên váy, không để ý đến tên của người đang gọi.
“Hi, Hello?”
Giọng nam bên đầu kia nghe thấy tiếng cô xen chút giận dữ, động tác dừng lại một chút, thử dò xét.
“Loan Loan?”
Nét mặt Nhan Loan Loan nhất thời lạnh đi mấy phần, bước chân liền chậm lại, thanh âm cẩn thận. “Ừ là tôi.”
“Đang làm gì?” Người đàn ông tiếp tực vùi đầu xem văn kiện, thỉnh thoảng lại ký tên mình trên đó.
“Tôi đang ở bên ngoài.” Cô suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu. “ Đi dạo một mình, anh …Có chuyện gì sao?”
Người đàn ông trầm mặc hồi lâu, bút trong tay theo tiết tấu gõ lên mặt bàn. “ Buổi tối anh sẽ cho người sang đón em, ăn cơm tối, món Thái em thích
ăn.”
Cô dừng bước, cách một con đường cái, nhìn thấy chiếc Maybach 62S đậu ở đó, lòng lại có chút gợn sóng.
“Loan Loan? Em có nghe không?” Người đàn ông lại hỏi.
“Tôi nghe … Tối nay sao?” Nhan Loan Loan thu lại tầm mắt, trong lòng đang nghĩ lý do để từ chối.
“Đúng.” Giọng điệu người đàn ông không phản bác.
“Hôm khác được không? Tôi còn công việc mới làm một nửa thôi, tôi ---“
“Bảy giờ tối này, ở nhà sẽ có người đến đón em.” Người đàn ông không tiếp
nhận lời cô… Bàn giao toàn bộ sau đó trực tiếp cúp điện thoại, không
cho cô đường lui.
Nhan Loan Loan nhìn màn hình đã tắt, đôi lông
mày nhíu lại. Lộ ra nụ cười khổ. Anh ta luôn như thế, tự ý quyết định,
không thèm nghe ý kiến của người khác. Cũng không cho phép có người phản kháng mình.
Buổi tối, tối hôm nay, có lẽ lần này cô không thể trốn rồi.
Trốn, giãy giụa thế nào cũng đã không còn quan trọng. Kết quả thế nào cũng
giống nhau, cho dù cô như thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Cuộc đời của cô là như thế, thứ cô xem trọng là tự
do, nhưng lại chưa từng có một cái tự do chân chính nào. Lại lần nữa
ngẩng đầu lên nhìn chiếc xe đối diện bên đường cái, mắt loé lên, sau đó
lại âm u, xoay người tiến vào cửa hàng ven đường.
………………..
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Triệt rời khỏi toà nhà lớn đối diện, theo thói quen
sẽ nhìn sang xung quanh, đi về phía xe của mình, mở cửa xe, cơ thể dừng
lại, tay khoác lên cửa xe, xoay người lại nhìn chiếc Cayenne đối diện.
Là xe của cô.
Phóng tầm mắt nhìn chung quanh, không phát hiện được bóng dáng của cô. Do dự có nên đi tới không….
“Anh hai!”
Hoàng Phủ Triệt quay đầu lại, sau lưng là một cô gái mặc đồ thể dục đứng thẳng, anh cười nhạt.
“ Tiểu Tịch, thật là đúng lúc.”
“Đúng vậy nha, em thường chạy bộ ngang qua con đường này, ít xe lắm.” Trữ Dư
Tịch không ngừng trao đổi , lại còn làm động tác chạy bộ tại chỗ. Mái
tóc dài được buộc thật cao sau ót, vung vung. Áo thun trắng xen chút
xanh dường, cùng quần thể thao ngắn, hơi thở tràn đầy sức xuân tản mát
quanh người nàng.
“Thói quen tốt đó, tối nay ăn cơm trong nhà,
Tiểu Nhu hẳn đã nói cho em biết.” Bởi vì quan hệ đặc biệt giữa nhà họ
Trũ và nhà Hoàng Phủ, nên thái tử và Hoàng Phủ Triệt lại đối xử tử tế
với cô, khác hẳn với các cô gái khác.
“ Ừm, em biết rồi.” Một
tháng phải có một lần liên hoan gia đình. Nhà Hoàng Phủ rất yêu thương
Trữ Dư Tịch, hơn nữa quan hệ hai nhà khá tốt, thường muốn ở cùng nhau .
“Này, cùng về chứ?” Hoàng Phủ Triệt xem giờ, thật ra thì còn sớm một chút.
“Không, em chạy xong còn có chút bài tập phải làm, tối em sẽ tự đến, anh hai có chuyện thì cứ đi trước đi.”
“Cũng được, tối nên cẩn thận một chút, mọi chuyện đã qua rồi, lão già kia
cũng hay nhắc em lắm.” Hoàng Phủ Triệt nhìn khuôn mặt trẻ tuổi sinh
động, lòng lại không nhịn được mà thốt ra. Anh biết chuyện Thi Dạ Triều
ảnh hưởng đến Trữ Dư Tịch, anh không muốn kích thích cô. Có lẽ anh thật
sự đa tâm.
“Yên tâm đi~ vậy em đi trước nha.” Trữ Dư Tịch cười
rất ngọt ngào, rất có sức hút, khiến cho lòng người ta cũng cảm thấy ấm
áp theo.
Trữ Dư Tịch thế này là điều vui nhất mà anh muốn được
nhìn thấy, anh không cần vất vả giúp cô khôi phục lại cuộc sống bình
thường. Hoàng Phủ Triệt hiếm khi để lộ nụ cười tự nhiên chân thành trước mặt người khác, tay anh vỗ vỗ vào gương mặt cô, động tác trìu mến.
“ Đi đi, tối gặp.”
“Tối gặp lại.” Trữ Dư Tịch phất tay một cái, bóng dáng linh động dọc đường xa dần.
Gương mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Triệt lại khôi phục lại hình nét cũ, vẻ lạnh lùng xa cách.
Anh lại đến chiếc xe đối diện xem, lại chỉ thấy đuôi xe lấp loé xa dần. Anh nhíu mày, ngồi vào trong xe, khởi động động cơ,tăng tốc độ đuổi theo
nó.
Từ kính chiếu hậu, Nhan Loan Loan nhìn thấy bóng xe màu
trăng, trên gương mặt xinh đẹp không rõ là vẻ mặt gì. Cô tăng tốc, anh
cũng tăng tốc. Cũng không vội vã vượt qua cô, chỉ theo sát.
Anh không phải truy đuổi, mà rõ ràng là bức bách.
Nhan Loan Loan có chút tức giận, thay đổi tốc độ, gần như vượt qua, tưởng như hất anh ra.
Dần không thấy bóng dáng anh. Cô lộ ra nụ cười giảo hoạt của kẻ chiến thắng, quá khinh thường bản cô nương rồi!
……..
Anh thật sự khôn