
thấy chuyện quan trọng nhất trong lòng nàng, nàng rốt cục không
nhịn được, kéo kéo ống tay áo của hắn.
“Lệ Nhận!” Nàng nhắc nhở, thận trọng mà thật tình. “Chàng đã quên một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hắn nhướn lông mày.
“Cùng Kỳ quốc và Phong Quốc, tam quốc hiệp luận, hợp tác cùng nhau đối kháng
Tham Lang quốc đó!” Chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thể quên?
Nhưng lời này vừa nói ra, quần thần trong đại điện cùng với Lệ Nhận, còn thêm mấy tên hộ vệ đang giữ nghiêm cương vị, tất cả đều trừng lớn mắt, vẻ
mặt kinh ngạc khó tin nhìn nàng, dường như là nàng mới vừa rồi không
phải là nói chuyện, mà là đang múa thoát y tại chỗ vậy.
Vẻ mặt của Lệ Nhận, giống như là muốn dùng quả đấm trực tiếp nhét vào trong cái miệng nhỏ của nàng.
“Nàng đang nói cái gì vậy?!” Hắn giận dữ kêu lên.
“Ơ, không phải như vậy sao?” Nàng nghi hoặc mãnh liệt nháy mắt. “Nếu muốn
đại chiến, không phải là đoàn kết thì lực lượng càng lớn sao? Tam quốc
cùng nhau xuất binh, mới có thể chống đỡ Tham Lang…”
Hắn lạnh lùng cắt đứt lời của nàng. “Đó là chuyện không có khả năng!”
“Tại sao?”
Lệ Nhận cắn răng. “Thương Lãng quốc không cần ai cứu giúp! Nhất là Kỳ quốc và Phong quốc cứu giúp!” Làm sao có thể để như vậy được?
Cho đến lúc này, Điềm Điềm mới bắt đầu hoảng hốt.
“Nhưng mà, lúc ở Anh Vũ Châu, thiên sứ không phải đã nói cho chàng biết, lời
nói của ta là sự thật sao?” Nàng nắm chặt ống tay áo của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng. “Thiên sứ đã nói, tam quốc phải hợp tác, mới có cơ hội chiến thắng.”
“Ta không cần bọn họ, cũng có thể chiến thắng.”
“Không…”
Tròng mắt đen của hắn, trở nên u ám vô cùng. “Nàng không tin ta?” Lời nói của nàng, như đâm một nhát dao khiến sự tôn nghiêm của hắn bị tổn thương
nặng nề.
“Không phải! Ta biết chàng rất dũng cảm, ta biết Thương Lãng quốc rất cường
đại, nhưng mà…” Nàng gấp đến độ không biết làm sao, chỉ sợ càng nói thì
càng hỏng chuyện, vội vàng quay đầu lại, tranh thủ sự ủng hộ. “Các ngươi mau nói xem! Mau giúp ta khuyên nhủ hắn đi!”
Đám quần thần trầm mặc không nói, tất cả đều nhìn Lệ Nhận bằng ánh mắt tín nhiệm.
Bọn họ toàn tâm toàn ý tin tưởng Lệ Vương, cho dù kẻ địch vô cùng cường
đại, bọn họ vẫn tin chắc, Lệ Nhận có thể dẫn dắt cả nước đánh thắng trận ác chiến này, bọn họ lại càng tin chắc vào cơ trí của Lệ Nhận, toàn tâm toàn ý, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh hành động của hắn.
Thấy văn võ cả triều không có bất kỳ tiếng động nào, không có một ai lên
tiếng, thậm chí cũng có không ít người hai mắt lóe sáng, một bộ dạng hăm hở muốn hy sinh vì quốc gia, Điềm Điềm quả thực muốn té xỉu.
Nàng đưa tay chỉ vào nam nhân người đầy cát, còn đang quỳ trên mặt đất, vội
vã muốn thức tỉnh những nam nhân này. “Các ngươi không phải là đều nghe
thấy được, người này tận mắt nhìn thấy quy mô công kích lần này khổng lồ cỡ nào sao?”
Quần thần vẫn như cũ không đáp, một hồi lâu sau, lão Thái phó râu trắng, mới bước về phía trước một bước, cung kính cúi đầu, dùng thanh âm vang dội
nhất nói. “Thần. Nghe ý chỉ của Vương.”
Một câu nói kia hiệu quả chấn động, nhanh chóng lan ra. Tất cả quần thần,
toàn bộ đều tiến lên một bước, cũng hành lễ như Thái phó.
“Thần, nghe ý chỉ của Vương!” Thanh âm vang dội, đụng đến bức tường thạch bích của đại điện, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Điềm Điềm không còn cách nào, hoảng hốt nhìn Lệ Nhận, không muốn hết hy vọng.
“Lệ Nhận, chàng nhất định phải nghe lời của ta…”
“Ta sẽ không hòa đàm.”
Nàng nặng nề dậm chân, tức giận hắn quá cứng đầu cứng cổ, gấp đến độ cũng
sắp muốn khóc lên. Nàng vốn cũng không muốn nói ra, nhưng mà chuyện đã
đến nước này, nàng không thể không nói.
“Thiên sứ đã nói, các người nếu không hợp tác, Tham Lang quốc sẽ huyết tẩy tam quốc trung thổ.” Lời nói đáng sợ đó, vẫn còn quanh quẩn ở bên tai nàng, nàng nhớ rất rõ ràng.
“Đến lúc đó, ba thước trở lên, bất luận nam nữ già trẻ, tất cả đều sẽ bị
đuổi tận giết tuyệt, ba thước trở xuống thì làm đầy tớ, cả đời đeo xiềng xích, ngày tiếp nối đêm làm việc cực nhọc, trở thành nô bộc ti tiện
nhất!”
Nàng quá vội vàng, cùng với lời nói, lại tạo thành phản ứng mãnh liệt, chẳng những không thể thuyết phục Lệ Nhận, ngược lại càng làm cho hắn giận dữ rống lên.
“Câm mồm!”
“Lệ Nhận…”
Hắn không chịu nghe nữa, hung dữ phất tay.
“Người đâu!” Lật Nhi đứng chờ ngoài cửa, vội vã đi vào quỳ xuống.
“Có nô tỳ.”
“Bắt nàng trở về tẩm cung, không có mệnh lệnh của ta, không cho nàng bước ra khỏi tẩm cung nửa bước!”
“Không!” Điềm Điềm vội vàng hét lên, nhưng lại bị cung nữ kéo lui về phía sau,
cũng không níu ống tay áo của hắn được nữa. “Lệ Nhận, chàng phải nghe
lời ta, cùng hai nước kia hòa đàm… Lệ Nhận! Lệ Nhận!”
Nàng bị các cung nữ lôi ra ngoài đại điện nghị sự, lo lắng kêu gào, khoảng
cách càng ngày càng xa, tiếng la hét căng thẳng gấp gáp cũng nhỏ dần.
Quần thần đưa mắt nhìn sang chỗ khác, mặc dù trong tai nghe không còn nghe
thấy tiếng nàng la hét nữa, nhưng những lời nói của nàng, tất cả đều in
dấu ấn trong lòng bọn họ.
Các ngươi nếu không hợp tác, Tham Lang quốc sẽ huyết tẩy tam quốc tr