
ung thổ.
Bọn họ ở trong lòng yên lặng nghĩ lại.
Đến lúc đó, ba thước trở lên, bất luận nam nữ già trẻ, tất cả đều sẽ bị đuổi tận giết tuyệt.
Ba thước trở xuống thì làm đầy tớ, cả đời đeo xiềng xích, ngày tiếp nối đêm làm việc cực nhọc, trở thành nô bộc ti tiện nhất!
Có thật không? Lời nói của Vương hậu, có thành thực hiện hay không? Quần
thần tất cả ai nấy đều cúi đầu. Lời nói của Điềm Điềm, đã lưu lại trong
lòng bọn họ, một bóng ma đáng sợ nhất.
Nam nhân ngoan cố đáng ghét! Thật đúng là nói được là làm được, từ hôm đó
trở đi, giam lỏng nàng trong tẩm cung, phái người ngày đêm canh chừng,
không cho nàng bước ra nửa bước. Điềm Điềm mỗi ngày đều lo âu đi qua đi
lại ở trong tẩm cung, giống như con ruồi không đầu cứ bay vòng vòng, lớp thảm lông thú êm dày trên mặt đất, đã sắp bị nàng mài mòn.
Nàng từng dùng vô số
biện pháp vừa đấm vừa xoa đối với cung nữ và thị vệ trông chừng tẩm
cung. Nhưng bọn họ vẫn là thủ vững cương vị, kiên quyết không dám rời
đi. Lệ Nhận lúc này là thật sự nghiêm túc, đã sớm ra lệnh, nếu ai dám
cãi lời, thả Điềm Điềm ra, tất cả mọi người đều phải rơi đầu.
Điềm Điềm lo lắng, không cách nào thuyết phục được thị vệ cùng cung nữ, càng không cách nào rời khỏi tẩm cung đi thuyết phục Lệ Nhận.
Mặc dù không có ai dám tiết lộ ra nửa điểm ý tứ, nhưng mà nàng vẫn có thể
từ cửa sổ lớn của tẩm cung, vài lần tận mắt nhìn thấy, Lệ Nhận uy phong
lẫm lẫm kiểm duyệt binh mã, hoặc là khi hắn thần sắc nghiêm nghị dẫn cấm vệ quân ra khỏi thành luyện quân. Đại chiến thảm khốc đã sắp bắt đầu,
mà nàng lại bó tay không có biện pháp. Lệ Nhận không chịu nghe lời nàng. Còn cái đám quần thần ương ngạnh cứng đầu kia, đều là xem Lệ Nhận như
Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hắn quyết định muốn một mình dùng lực, cùng
Tham Lang quốc một trận quyết thắng thua, bọn họ lập tức biết điều nghe
lệnh, không có nửa điểm dị nghị.
Điềm Điềm nhắm mắt lại, thất bại rên rỉ.
Trời ạ, trong quốc gia này, không có một người nào, không có một cái đầu nào hiểu rõ tình hình sao?
Nàng cơ hồ cũng muốn từ bỏ hy vọng, mỗi ngày chỉ có thể hướng về phía cửa
sổ, lớn tiếng hát lên ca khúc chủ đề phim hoạt hình, ép bản thân phấn
chấn tinh thần, tiếng ca truyền đi rất xa, mà từng mỗi người nghe thấy,
đều là vừa kinh vừa sợ, toàn bộ đều tránh đi, thậm chí bắt đầu truyền
tai nhau, Vương hậu đã phát điên rồi.
Nàng mỗi ngày đều hát…
Có một cô bé gọi là Điềm Điềm, từ nhỏ sinh trưởng ở cô nhi viện, còn có
thật nhiều bạn bè nhỏ tương thân tương ái, con người nơi này tình cảm ấm áp, những người ở nơi này hiền hòa, thật giống như một đại gia đình,
tất cả mọi người yêu tiểu Điềm Điềm, một ngày rồi lại một ngày, một năm
rồi lại một năm, trong nháy mắt đã trưởng thành lưu luyến nói lời tạm
biệt, từng đứa trẻ đều dũng cảm, từng đứa trẻ đều lạc quan, tự lập, tự
mình cố gắng, có lòng tin, tiền đồ quang minh vừa chói lọi…
Đây là phương thức duy nhất nàng có thể khích lệ chính mình, một ngày Lệ
Nhận không cho nàng đi ra ngoài, là một ngày nàng hát, dùng sức hát, hát đến mức những người ở đây lỗ tai muốn điếc theo, hát đến mức cổ họng
nàng có rách cũng không sao.
Chẳng qua là, mỗi ngày ngồi bên cửa sổ, gào thét hát vang, tất cả các thính
giả đều không ủng hộ, hơn nữa cũng không cải thiện được tình hình thực
tế nàng đang bất lực bị giam lỏng.
Lúc Điềm Điềm cơ hồ muốn tuyệt vọng, lại có khách đến tẩm cung.
Người tới, chính là Ninh Tuế.
Y vẫn như cũ quần áo hoa lệ, tuấn mỹ không ai sánh bằng, tất cả cử chỉ
đều như nước chảy mây trôi, thong dong ưu nhã, đẹp mắt đến độ khiến
người ta không dời được tầm mắt.
“Ninh Tuế đặc biệt tới thăm tẩu tẩu.” Y bày ra nụ cười thanh nhã, từ trong
tay tên tùy tùng, đích thân nhận lấy một cái giỏ chứa đầy những trái táo đỏ tươi mọng nước, mỗi một trái đều thơm phức, mùi hương làm cho người
ta chảy nước miếng. “Đây là táo mới hái, mời tẩu tẩu nếm thử.”
Điềm Điềm tham ăn, nhanh chóng nhận lấy giỏ trúc, khuôn mặt nhỏ nhắn để sát vào trái táo, hít sâu một hơi. Oa, thơm quá nha!
“Cám ơn ngươi.”
“Tẩu tẩu khách khí rồi.” Ninh Tuế cười yếu ớt.
Nàng cũng lộ ra nụ cười, vui vẻ ôm lấy cái giỏ trúc, ham ăn đến mức không
thể nhã nhặn được nữa, cầm lên một trái táo, xoa xoa lên trên xiêm y,
vừa nhìn đã muốn trong nhét vào trong miệng, đôi môi hồng nhuận vừa đụng tới trái táo đỏ, trong nháy mắt, nàng đột nhiên dừng động tác, cái đầu
nhỏ bị sự tham ăn chiếm đóng, đến lúc này nàng mới cảm thấy có chút gì
đó không đúng. Cặp mắt to đen nhánh, chuyển lên trên mặt Ninh Tuế, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Tại sao ngươi có thể đi vào đây?” Nàng hỏi. Từ khi bị giam lỏng cho tới
nay, chẳng bao giờ có khách tới thăm nàng, Ninh Tuế chính là vị khách
đầu tiên nha!
“Là huynh trưởng cho phép.” Ninh Tuế trả lời, giọng nói thành khẩn. “Huynh
trưởng thật ra thì vẫn thương nhớ tẩu tẩu, chỉ sợ người cô đơn, nên mới
có thể cho phép ta tới chỗ này nói chuyện với tẩu tẩu.”
Nghe được Lệ Nhận còn nghĩ về mình, Điềm Điềm trong lòng cuối cùng cũng
thoải mái một chút. Nàng khẽ cắn môi dưới, hồi lâu sau, mới nhỏ giọng
h