
ương Quân Càn nhất định dốc cạn tinh thần đền trả!”
“Nếu như Phương Quân Càn đã nói sẽ nuôi Khuynh Vũ suốt đời, thì không bao giờ nuốt lời.”
“Nếu như
Khuynh Vũ mệt mỏi, chán nản, đau lòng, kiệt sức,” Hắn vỗ vai mình, “Đôi
vai của bổn soái ở đây, tùy ý để Khuynh Vũ tựa vào!”
Nhìn bộ dạng đàn ông đích thực của hắn, chàng trai áo trắng xoay đầu, gắng nín cười: “Thiếu soái là con trai, Tiếu mỗ không thèm.”
Kẻ nào đó bị đả kích cực lớn.
Khóe miệng
cười khổ, đưa tay vỗ trán, Phương Quân Càn thở than: “Còn có tâm tư đi
trêu chọc tôi nữa chứ, xem ra, tâm trạng Khuynh Vũ đã khôi phục lại bình thường rồi.”
Chàng trai áo trắng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn.
Phương Quân Càn nín thở.
Đối diện, không nói gì.
Nhân ảnh đượm hương mai, sương khuya lạc mặt hồ.
“Phương Quân Càn…” Tiếu Khuynh Vũ cúi đầu.
Trăng mờ.
Sao nhạt.
Nhìn không ra biểu cảm của y ngay lúc đó.
Chỉ có thanh âm nhẹ hẫng như sương: “Cảm ơn cậu…”
Vì muốn cho Khuynh Vũ của hắn hoàn toàn hồi phục sau chuyện kia, Phương
thiếu soái nằng nặc đề nghị Tiếu tham mưu trưởng đi đâu đó chơi cho
khuây khỏa.
Dù cho Tiếu chủ tịch hết lần này tới lần khác thoái thác, nói mình không
sao, không sao đâu, nhưng cuối cùng vẫn chẳng lay chuyển nổi quyết tâm
của Phương Quân Càn, hắn không nhỏ nhẹ thuyết phục thì cứng rắn cưỡng
chế, cuối cùng họ Tiếu đành phải đầu hàng, đồng ý đi với hắn đến núi Lạc Già.
Còn về việc vì sao lại chọn núi Lạc Già, thứ nhất bởi vì Phương thiếu soái
muốn tìm hiểu về nơi Tiếu Khuynh Vũ đã lớn lên, thứ hai bởi vì núi Lạc
Già nằm ngay ngoại ô Bình Kinh, Vô Song công vụ bận rộn, khó khăn lắm
mới tranh thủ được một chút thời gian rảnh rỗi, nên không chịu đi quá
xa.
Hai bên cổng chùa, khắc một đôi câu đối sơn đen.
Phương Quân Càn ngẩng đầu, nhìn từ phải sang trái, nhỏ giọng ngâm nga: “Cửu
giới chúng sinh ly cầu sinh tịnh thổ thượng bất năng viên thành Phật đạo – Thập phương chư Phật xá niệm Phật pháp môn hạ bất năng phổ lợi quần
manh (1). Hoành phi – Nam mô A Di Đà Phật.”
Hắn bật cười, mở miệng đánh giá: “Hoành phi này thật hay!”
Chùa Lạc Già được Độc Cô Phiệt thời Ngũ phiệt thất loạn dựng nên, cũng từng hương nồng khói đượm, hưng thịnh một thời.
Nhưng rồi thời thế đổi thay, mấy phen luân chuyển.
Hương khói của chùa Lạc Già cũng đến lúc mỏng đi.
Có điều, thanh tịnh cố hữu vẫn là thanh tịnh, xưa nay chưa từng mất.
Quanh co đường dốc vắng, công danh phàm trần hóa hư không, nhất hoa nhất thế giới.
Hoa cỏ ngập thiền phòng, tóc xanh đầu bạc ra thiên cổ, nhất diệp nhất Như Lai. (2)
Trên đường vào trong, chỉ thấy một nhà sư tăng bào màu xám tay cầm chổi tre
cặm cụi quét lá khô dưới đất, cán chổi xù xì đều đều lướt qua, để lại
những đường chổi li ti, cùng tiếng soàn soạt chạm vào thinh lặng.
Tiếng trống trầm đục mà đã dâu bể bao phen ở cách đó không xa vọng đến tai hai người.
Một tiếng, rồi lại một tiếng,
Liên miên liên miên.
“Chùa miếu từ xưa đến nay vẫn lưu giữ cổ lệ chuông sớm trống chiều. Buổi sớm
gõ chuông, báo hiệu đến giờ tu tập, chiều đến đánh trống, tức là kết
thúc tụng niệm trong ngày. Vậy có nghĩa là, giờ kinh niệm của tăng nhân
chùa Lạc Già ngày hôm nay đã hoàn tất.”
Tiếu Khuynh Vũ không nghi ngờ gì, chính là một hướng dẫn viên bẩm sinh: “Ở
đây là Tàng Kinh Các, phía đông là lầu chuông, phía tây là gác trống,
phía sau là Đại Hùng bảo điện.” Áo trắng trong gió đong đưa, sạch sẽ
tinh nhuần như đã hóa thành đóa sen tuyết khiết tịnh, “Thiếu soái có
muốn vào điện tham bái một chút không?”
“Tham quan một chút thì được, tham bái thì xin miễn…” Phương Quân Càn gãi gãi mũi, cố gắng không gây tổn thương cho Tiếu Khuynh Vũ ở trong chùa tu
hành từ bé, “Kỳ thực… Kỳ thực bổn soái không tin thần phật.”
Chàng trai áo trắng lom lom nhìn hắn.
Nhìn chăm chú đến nỗi Phương thiếu soái lúng túng: Thôi xong, lần này đã hoàn toàn đắc tội với Tiếu chủ tịch rồi.
Nhưng vẫn cố gắng cương đến cùng: “Sao thế?”
Trong lòng thầm nhủ: Y không phải là tín đồ cuồng đạo đấy chứ? Nếu quả thật là vậy…
Vì không muốn để cho Tiếu Khuynh Vũ mở miệng là tống cổ mình ra khỏi chùa, Phương thiếu soái trong đầu cấp tốc tính toán đường ăn nói.
Trong khi hắn đang lo lắng bất an, chàng trai áo trắng chợt mỉm cười thanh
nhã, chậm rãi khoan thai nói: “Kỳ thực, Tiếu mỗ cũng không tin…”
Phương thiếu soái tức khắc bừng tỉnh: “Ế! Cậu đùa với tôi à?” Thật uổng công mình nửa ngày tim đập chân run!
Chàng trai nhàn nhạt đáp: “Có đâu? Tiếu mỗ một câu cũng chưa nói.” Cười mà
như không, “Còn không phải thiếu soái có tật giật mình thôi?”
Phương bé cưng đờ người như thể Christopher Columbus phát hiện ra châu Mỹ: “Khuynh Vũ, cậu thành người xấu rồi!”
Chàng trai áo trắng liếc xéo hắn, vuốt cằm đáp: “Chắc vậy, gần mực thì đen mà!”
Phương bé cưng khóc không ra tiếng.
Đột nhiên phát hiện…
Kỳ thực… Kỳ thực… Cái cậu Tiếu này… cũng rất thích trêu ghẹo người ta…
“Vô Song.”
Thanh âm già nua từ tốn từ Tàng Kinh Các vọng đến.
Liễu Trần phương trượng, mình khoác cà sa, dung mạo hiền từ thoát tục, đang mỉm cười nhìn về phía y.
Tiếu Khuynh Vũ tao nhã chắp