Old school Swatch Watches
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325704

Bình chọn: 8.00/10/570 lượt.

ng công tử Vô Song có sớm đoán

trước kết cục đau buồn ấy, họ chung quy cũng sẽ vẫn ở bên nhau.”

“Kiếp sau có lại khổ đau, sau nữa có lại đau khổ, nghìn năm vạn năm, thệ ước

vẫn không thay đổi. Chung cuộc một đời, có thể tay nắm trong tay, vĩnh

viễn không chia cách.”

“Chỉ một quyển《 Khuynh Càn lục 》mỏng manh, làm sao có thể miêu tả tường thuật cho hết huy hoàng vinh quang của Tuyệt thế song kiêu ngày ấy?”

“Huống chi, cho dù đó thực sự là tiền kiếp của Vô Song thì sao? Chẳng lẽ kiếp

trước công tử Vô Song yêu Hoàn Vũ đế, thì nhất định kiếp này Vô Song

cũng phải yêu Phương thiếu soái sao? Suy diễn như vậy chẳng phải quá

hoang đường rồi. Quá khứ là quá khứ, đã qua không trở lại, yêu ai hận

ai, đối với Vô Song mà nói đều quá sức xa vời hư ảo.”

Khóe môi mỉm cười của y, ưu nhã mà an tường.

Tiền kiếp có quá trọng yếu không?

Không.

“Tiếu Khuynh Vũ chú trọng, chính là, kiếp này.”

Thiếu niên kiêu ngạo ấy, rốt cuộc không hề mở ra quyển《 Khuynh Càn lục 》đẹp đẽ thê lương như khúc ai điếu của phượng hoàng ấy.

“Này, cậu vừa đi đâu thế?” Vừa đẩy cửa, liền nghe thanh âm quan tâm lo lắng của người con trai kia.

Trong nhà một ngọn đèn nhỏ, có người chờ đợi mình trở về.

“Mơ màng tỉnh đã không thấy cậu, hại tôi lo lắng quá chừng đi.”

Phương Quân Càn ôm chăn, ỉ ôi như con nít: “Đã khuya thế rồi còn chạy loạn khắp nơi, cái gì《 Bàn nhược tâm kinh 》cũng đừng bắt tôi chép nha, ngủ sớm mới là phải đạo…”

Nếu thật sự đời này vẫn không có cách nào bên nhau, vậy thì, cứ chuyển di

đời sau đời khác, luân luân hồi hồi, sinh sinh diệt diệt, tình này, vẫn

không phai. “Khuynh Vũ, trước đây bổn soái cho rằng, cần phải tập trung quân đội toàn quốc, hình thành mặt trận thống nhất mới có thể kháng giặc rửa nhục, quân dân cả nước đồng lòng vùng dậy tái thiết đất nước.”

“Vậy mà, trong lúc dân tộc nguy nan, không biết bao nhiêu chí sĩ tận trung

báo quốc không tiếc hy sinh người sau nối tiếp người trước, vẫn có nhan

nhản những kẻ lai căng vọng ngoại, bán nước cầu vinh!”

“Ta nhường người một bước, người chẳng nhịn ta một phân nào.”

Ánh mắt Phương Quân Càn lạnh lẽo ngưng định, ngữ khí rét buốt: “Là sai lầm

của Phương Quân Càn, suy nghĩ quá mức ngây ngô khờ khạo. Đã sai một lần, tuyệt đối không để sai lầm lần nữa!”

“Binh quyền, nhất định phải nắm thật chắc trong tay!”

Dưới chân núi Lạc Già, nơi quân đội Nam thống quan trú đóng, lực lượng chẳng những không hề suy giảm, ngược lại càng ngày càng có chiều hướng lớn

mạnh.

“Chẳng lẽ nó định thoát ly toàn bộ Nam thống quân!” Đoạn đại tổng thống giận dữ thở gấp, nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa!

Ngoắc tay gọi tên mật thám chuyên theo dõi Phương Quân Càn đến gần: “Gần đây chỗ Phương Quân Càn thế nào?”

“Vẫn giống như người chết rồi vậy, mỗi ngày đều lên lớp, thi thoảng lại đến

chỗ Ban cán sự dạo loanh quanh, sang núi Lạc Già thao binh, so với bình

thường không có gì khác lạ…”

Đoạn Tề Ngọc ngờ vực: Nó mà hiền lành thế?

“Bình thường trong lời nói của nó có gì đó quá khích không?” Ví dụ như bất mãn đối với mình, hay với Quốc thống phủ chẳng hạn…

Mật thám thận trọng lục lọi trí nhớ: “Không có.”

“Không có?” Đoạn Tề Ngọc cười lạnh, “Nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy trợ cấp

cho thuộc cấp? Tiền đâu mà nó nuôi sống mấy vạn người một ngày? Anh khỏi cần dùng đầu óc làm chi, tự ngẫm mà xem.”

Nhất định là có người âm thầm giúp đỡ Phương Quân Càn!

Nhất định!

“Phương Quân Càn bình thường hay qua lại với ai?”

Mật thám bối rối: “Cái này… Quan hệ của Phương thiếu soái với các bạn học

rất tốt, lần trước nghe nói Tiếu tham mưu trưởng còn đi cùng với thiếu

soái đến núi Lạc Già du ngoạn nữa.”

“Tiếu Khuynh Vũ?”

Ông tổng tham mưu trưởng này ngày thường chẳng bao giờ giả lả xã giao với

ai, có lý nào lại vô duyên vô cớ đi với người khác lên núi du ngoạn?!”

Mà huống chi, ông Phương thiếu soái kia vừa về Bình Đô không lâu, cũng chưa từng thấy giao thiệp, tiếp xúc với mấy người!

Hai kẻ này nhất định là có giao tình, không những vậy, giao tình không hề đơn giản.

Đoạn Tề Ngọc nghiến răng nghiến lợi: “Tiếu, Khuynh, Vũ… Quả nhiên là nó!”

Trong cơn ngơ ngẩn, tựa hồ nhìn thấy chàng trai áo trắng ấy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mình.

Ánh mắt mang theo tia săm soi dò xét, mỉa mai trào lộng khó hiểu, trong đôi đồng tử băng giá sắc sảo sâu thẳm không đáy ấy, bao nhiêu thứ bẩn thỉu

nhơ nhớp, đê tiện bỉ ổi của bản thân, hết thảy hoàn toàn không giấu vào

đâu được.

Tuy không muốn thừa nhận, song đối với Tiếu tham mưu trưởng thâm sâu khó dò này, Đoạn Tề Ngọc tựu trung luôn mang một nỗi sợ hãi khó lòng gọi tên.

“Anh nói nghe xem, Tiếu Khuynh Vũ kia vì cái lẽ gì mạng lại lớn như vậy,

ngay từ đầu lẽ ra đã bị nhà họ Tiêu vứt đi làm mồi cho sói, vậy mà lão

Dư Nghi Trì ở đâu xông ra chặn đường, nói tin tưởng nó cái gì ‘cứu thế

chi đại hiền’ tào lao chi đó, làm áp lực với nhà họ Tiêu, một mực bảo vệ nó, lại còn đưa nó vào chùa tu hành, nói cái gì mọi thứ có số, phó thác cho trời. Nếu không, làm cách nào nó còn sống sót tới tận giờ này?”

“Nó giá như chết phứt đi khi còn nằm nôi, có phải đỡ phiền h