
à cho bổn tổng thống biết bao nhiêu không!”
Lão từ lâu đã căm hận người con trai ấy tận xương tủy.
Không phải do tiền tài hay địa vị, mà là xuất phát từ sự tự ti tận sâu trong lòng.
Để sống sót, Đoạn Tề Ngọc chưa có việc gì chưa từng làm.
Tính toán bán mua, rửa tiền, phá cách mạng, bán thuốc phiện, buôn phụ nữ.
Lão biết, chỉ có không ngừng tiến thân, mới có thể dẫm nát dưới chân những
kẻ đã từng chê cười, chế nhạo, lăng nhục mình thuở trước.
Cá lớn nuốt cá bé, lão cho rằng, chẳng có gì là không đúng cả.
Về sau cúc cung đi theo Tôn Trọng Khải, cũng là lúc lão bắt đầu phất lên.
Chiêu ngụy trang của lão đã lừa gạt được cảm tình của vị cha già Tôn Trọng
Khải. Mặt khác, lão rất khôn khéo đối nhân xử thế, khiến cho mấy đại gia tộc quyền quý vô cùng hài lòng.
Sau khi Tôn Trọng Khải bệnh nặng qua đời, trong cuộc chạy đua vào Quốc
thống phủ tranh đoạt chiếc ghế tổng thống, Đoạn Tề Ngọc được nhà họ Tiêu tận lực ủng hộ, rốt cuộc cũng đạt thành sở nguyện ngồi an vị trên chiếc ghế Đại tổng thống Quốc thống phủ.
Nhưng mà, có một điều không ai biết được.
Lúc Tôn Trọng Khải hấp hối, túc trực bên cạnh người không phải mình, cũng chẳng phải bất cứ ai thuộc Tôn gia.
Khi đó, người ngày đêm bên cạnh người, chỉ có một mình Tiếu Khuynh Vũ.
Khi đó, Tiếu Khuynh Vũ mới gần mười tuổi.
Không một ai biết được, di chúc của Tôn Trọng Khải rốt cuộc căn dặn, phân phó lại điều gì, ngoại trừ Tiếu Khuynh Vũ.
(Đoạn này Chie có hơi thắc mắc một chút: sau thời Tôn Trọng Khải là đến thời
của Dư Nghi Trì, rồi mới đến Đoạn Tề Ngọc. Lúc Phương Quân Càn gặp Tiếu
Khuynh Vũ lần đầu, 2 đứa đã 7 tuổi, khi đó Dư Nghi Trì đang làm tổng
thống, vậy Tôn Trọng Khải hấp hối lúc Tiếu Khuynh Vũ 10 tuổi là ở đâu
ra? Nếu đổi là Dư Nghi Trì, còn có thể hiểu được. Trong chương 4, đầu
chương có nói: ‘Từ lúc tiền Thổng thống Dư Nghi Trì tạ thế vào bảy năm trước, quyền lực Quốc thống phủ rơi vào tay tân Tổng thống
Đoạn Tề Ngọc.’, cũng vừa ứng với năm Tiếu Khuynh Vũ 10 tuổi. Như vậy,
Chie cho rằng, tác giả đã nhầm lẫn ở chỗ này, lẽ ra, nên đổi Tôn Trọng
Khải thành Dư Nghi Trì, như vậy sẽ hợp logic về cả thời gian lẫn tình
tiết truyện. Điểm này khi đọc lướt qua lần thứ nhất tôi có thắc mắc
nhưng không chú trọng lắm, bây giờ, lúc bắt tay vào làm mới càng thấy
phi lý.
Nếu có thể, Chie sẽ biên tập chi tiết này, biên tập ngoài bản word thôi,
khi đăng lên WP tôi vẫn sẽ giữ như trong nguyên tác, chỉ kèm chú thích
để mọi người được rõ ràng hơn.)
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt người con trai chỉ mặc y phục tuyền trắng ấy,
Đoạn Tề Ngọc đã không thể nào ưa được, nói chi đến tín nhiệm.
Đứa bé áo trắng lúc đó chỉ lạnh nhạt nhìn lão.
Đoạn đại tổng thống tương lai ngông nghênh vênh váo hăm hở hăng hái khi đó giống như bị xối một cả ao nước đá lên đầu!
Thần thái ánh mắt toát ra sự mỉa mai cùng khinh miệt, khiến cho lão ngay cả
hít thở cũng khó khăn. Cảm giác đáng ghét đó, cũng giống như khi kẻ ăn
mày đối diện với phú ông vạn bạc, trỗi dậy từ trong bản năng một thứ tự
ti cùng đố kỵ.
Không khác biệt, Đoạn Tề Ngọc tất nhiên càng căm ghét Phương Quân Càn.
Phương Quân Càn trẻ tuổi anh tuấn, Phương Quân Càn kiêu ngạo can trường,
Phương Quân Càn một tay tạo lập chiến công, chưa kể còn uy tín cực lớn
trong quân đội cũng như dân chúng, hết thảy những thứ đó đều khiến lão
vô thức nhận ra: mình đã già rồi…
Mình càng ngày càng già cỗi, sức lực cũng hao mòn.
Giống như con ưng tàn phế, bị vặt trụi lông cánh, nhốt trong lồng chờ chết.
Mà Phương Quân Càn kia, mới ngày nào miệng còn hôi sữa, nay đã thành mãnh hổ kiêu ngạo chốn rừng xanh.
Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ…
Lẽ ra phải sớm biết rằng hai tên đó rồi sẽ phe cánh với nhau chứ.
“Ngay cả cái tên cũng đáng ghét – Một kẻ Hoàn Vũ đế, một kẻ công tử Vô Song… Hừm hừm!”
Nụ cười gian trá trên gương mặt chằng chịt nếp nhăn của lão toét ra, rồi chầm chậm ngưng lại, cuối cùng là đông cứng.
“Bất quá, trước mắt cũng khó lòng bắt thóp được hai tên nhóc đó… Tiếu Khuynh Vũ kia dù trong tay không có quân đội như Phương Quân Càn, nhưng Dư
Nghệ Nhã lại đối với nó một mực chung tình, phe lão Dư dù sao cũng không đắc tội được.”
Tay trợ lý cảm thấy mình phải nhắc nhở Đoạn tổng thống một chút: “Đại tổng
thống, nghe nói tiểu thư Dư Nghệ Nhã muốn sau khi tốt nghiệp đại học sẽ
kết hôn với Tiếu tham mưu trưởng.”
“Cái gì?!!” Cái này… ngay cả Đoạn đại tổng thống mưu mô xảo quyệt cũng phải giật nảy mình!
Tuy rằng Tiếu Khuynh Vũ và Dư Nghệ Nhã kia trai tài gái sắc, dưới mắt mọi
người quả thực là một đôi kim đồng ngọc nữ trời sinh, chưa kể tình ý của Dư Nghệ Nhã đối với Tiếu Khuynh Vũ rõ ràng như ban ngày lão không phải
không biết.
Bất quá, trong lòng Đoạn đại tổng thống lúc này chẳng có chút gì mâu thuẫn cả.
Tóm lại một câu thế này – Chúng nó muốn lấy nhau, nằm mơ đi!
Nếu để cho Tiếu Khuynh Vũ tranh thủ sự ủng hộ, nắm trong tay toàn bộ lực lượng bên phe lão Dư, thì rõ ràng là nguy to!
Đoạn Tề Ngọc âm trầm: “Tiếu Khuynh Vũ phản ứng thế nào?”
“Tham mưu trưởng tạm thời chưa tỏ thái độ. Thuộc cấp