Snack's 1967
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325630

Bình chọn: 8.5.00/10/563 lượt.

ngu độn bất đài, thật sự là đoán không ra trong lòng Tiếu tham mưu trưởng rốt cuộc tính toán

những gì.”

Đoạn Tề Ngọc xoa xoa khuôn mặt nhăn nhúm già cỗi: “Chỉ e lạc hoa hữu ý lưu

thủy vô tình, Tiếu Khuynh Vũ lúc này chỉ chuyên tâm quốc gia đại sự,

chắc chắn sẽ gác chuyện tình yêu trai gái qua một bên. Nó không tỏ thái

độ, hơn phân nửa suy tính của Dư Nghệ Nhã thành ra xôi hỏng bỏng không – Tiếu Khuynh Vũ gần đây bận rộn việc gì?”

“A!” Trợ lý hoang mang đáp, “Gần đây Tiếu tham mưu trưởng đang bận an bài sắp xếp việc đàm phán với Uy Tang.”

Đoạn Tề Ngọc mơ màng ánh mắt, lầm bầm độc thoại: “Đàm, phán.”

Sau đó,

Phủ tổng thống chìm vào một thứ im lặng chết chóc khiến người ta nín thở.

Tục ngữ nói, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.

Muốn đánh bại đối thủ, trước hết phải hiểu rõ đối thủ.

Chỉ có như vậy mới có thể một đao trí mạng, nhổ cỏ tận gốc.

Tiếu tổng tham mưu trưởng đối với chân lý ấy chưa bao giờ tỏ ý nghi ngờ.

“Tham mưu trưởng, thuộc cấp đã điều tra được sở thích của Hoàng thân Yoshihiro.”

Trong phòng làm việc nhỏ tại nhà, quầng sáng quanh ngọn đèn ánh lên mạt bụi

mờ nhảy nhót trong không khí, chàng trai áo trắng ngồi đó, lẳng lặng

nâng chén trà nhấp môi: “Nói đi.”

“Từ lúc còn ở Uy Tang, Hoàng thân Yoshihiro đã rất thích đến những khu đèn

đỏ, đến nỗi được người ta tặng cho biệt danh ‘Hoa vương’.”

Tiếu Khuynh Vũ nhếch môi: “Hoa vương? Vua trêu hoa à?”

Thuộc cấp ngắc ngứ: “Hoàng thân Yoshihiro tuy háo sắc, nhưng lại chỉ thích đồng tính…”

Tiếu Khuynh Vũ chau mày, trên mặt xẹt ngang một tia lãnh đạm.

Cố gắng nén cảm giác khó chịu, Tiếp tham mưu trưởng đáp nhanh gọn: “Luyến

đồng ở Bình Kinh tuy không nhiều nhưng không phải không có, trợ lý Lâm,

anh sắp xếp đi.” (Vốn muốn tìm một từ khác ngoài ‘luyến đồng’ tuy nhiên tìm không ra, bạn nào có cao kiến xin góp ý giúp)

Nghị sự tại Quốc thống phủ kết thúc, Tiếu tổng tham mưu trưởng rời khỏi phòng họp.

Còn chưa ra đến cửa lớn, đã chạm phải hai bóng người chắn lối đi từ hướng ngược lại.

Tiếu tham mưu trưởng không thể không dừng bước.

Mới đến là một người tuổi trung niên dáng vẻ uể oải, cũng có thể xem như

nghiêm nghị, song đôi chân mày dày và thô lại tố cáo tính cách vừa thô

lỗ lại vừa xiểm nịnh của gã.

Chiếc mũi khoằm lại càng vẽ nên rõ ràng chân dung một kẻ gian giảo khắc nghiệt bẩm sinh.

Còn người bên cạnh, phỏng chừng là thông ngôn của gã.

Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt nói: “Hoàng thân Yoshihiro?” Xuất phát từ sự bén

nhạy bản năng, Tiếu chủ tịch không hề muốn dây dưa gì với gã.

“Vốn phải là kẻ thông minh cơ trí mới nhận ra bổn hoàng thân!” Yoshihiro cười đắc ý.

Nhìn từ xa đã kinh ngạc một phen, đến gần quả thật, lại càng rõ ràng phong thái kiệt xuất trời sinh, không thể xâm phạm.

Y yên lặng đứng ở đó, như mặt biển không chút gợn sóng, tựa áng mây lãng đãng nhàn du.

Bên trong tịch mịch mà an nhiên, bên ngoài hào hoa mà lạnh lùng.

Tư thái hào hoa phong nhã mà tịch mịch lạnh lùng ấy đốt cháy trong lòng Yoshihiro một thứ dục vọng mãnh liệt.

“Vị này là?” Gã hỏi bằng tiếng Uy Tang.

Viên thông ngôn hoang mang giới thiệu: “Vị này là ngài Tổng tham mưu trưởng của Quốc thống quân Tiếu Khuynh Vũ.”

Yoshihiro rõ ràng là thất kinh, dáng vẻ ngả ngớn cợt nhả trên gương mặt phì nộn nháy mắt vụt biến mất.

Dù sao thì, đâu phải ai cũng có tư cách ngồi lên chiếc ghế Tổng tham mưu trưởng Quốc thống quân kia chứ.

“Ngài tham mưu trưởng, ngưỡng mộ đã lâu.” Yoshihiro đưa tay ra muốn bắt,

song mắt lại dán chặt vào bàn tay trắng nõn mảnh mai, không chút tỳ vết

của người đối diện.

Tiếu Khuynh Vũ không đưa tay ra đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn gã.

Yoshihiro đột nhiên có cảm giác một tảng băng khổng lồ đổ ụp xuống người mình,

lạnh giá tê cứng đầu mũi, hóa đá từng lỗ chân lông, đông đặc từng hơi

thở, cảm nhận rất chân thật thứ không khí buốt giá ngưng tụ cùng uy

nghiêm bất khả xâm phạm – Chỉ một ánh mắt thôi, đủ nặng nề áp bức người

khác!

Yoshihiro khẽ rùng mình run rẩy, kích động thối lui hai bước.

Sắc mặt xám ngắt tẽn tò rụt tay về, một Yoshihiro làm mưa làm gió từ trước

đến giờ không ai dám trái ý, đã bao giờ bị lạnh nhạt thờ ơ như thế này?!

Bèn dùng thứ tiếng Trung lơ lớ ngọng ngịu của mình trấn áp: “Tham mưu

trưởng có phải đang xem thường đại biểu của Hoàng tộc đế quốc Uy Tang

chúng ta?! Đế quốc Uy Tang binh lực dồi dào, nếu không phải Quốc thống

quân các người bị chúng ta đánh tơi tả, các người chịu bồi thường nghị

hòa sao?”

“Huýt huýt, chẳng lẽ bổn soái nhớ sai rồi?” Một giọng nói biếng nhác mà cuốn

hút từ sau lưng Tiếu Khuynh Vũ vọng đến, “Ở miền Nam, bị bổn soái đánh

đến kêu cha gọi mẹ chẳng phải là lính Uy Tang binh lực dồi dào quân đội

hùng mạnh sao ta?”

Phương thiếu soái mặc đồng phục đi học màu đen, nhìn rất ra dáng một bạn sinh viên mẫu mực điển trai sáng chói.

Hắn đi thẳng đến trước mặt Yoshihiro, ánh mắt soi mói từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu.

Hai hàng ria mép của Yoshihiro thoáng cái vểnh lên.

Không phải hắn không hiểu phép tắc ngoại giao quan hệ, chỉ là… Thật sự là… đôi ria cá chốt kia có vẻ…