
thật sâu một ngụm khí lạnh, sau đó mới chậm trãi nói ra, âm
thanh trầm thấp: “Ngươi là người của Kỳ Tinh, nhưng ta không quan tâm.
Chỉ cần từ giờ trở đi, người thật tâm bồi bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không
quan tâm bất kỳ chuyện gì trong quá khứ của ngươi.”
Ta cười sầu thảm, bàn tay vươn ra, nắm lấy bàn tay trái của hắn đang
đặt trên người ta, nhẹ nhàng nắm lại, cảm giác hắn run rẩy đến rõ ràng:
“Hoàng thượng, từ nay về sau hãy để nô tỳ ở bên cạnh làm bạn cùng ngài,
nô tỳ sẽ không để ngài phải cô đơn nữa.”
Hắn kinh ngạc nhìn ta, thần sắc mê mang khó hiểu, nhưng vẫn cúi đầu
xuống, khẽ tựa đầu vào đùi ta, hệt như một đứa trẻ đang bi thương. Ta
đưa tay, nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt với những đường nét rõ ràng của
hắn. Đã lâu lắm rồi, ta không được cảm nhận Kỳ Hữu một cách chân thật
như thế này. Có lẽ, để hắn nhận ra ta là Phức Nhã, ta vốn không cần phải nói ra, phải, ta tuyệt đối ta sẽ không nói cho hắn biết thân phận của
mình.
Chúng ta vẫn ngồi lặng yên như vậy, hưởng sự thời khắc yên tĩnh này,
trong lòng ta đột nhiên xuất hiện một ý tưởng quá đổi thiên chân: Nếu ta và hắn có thể mãi dựa vào nhau như thế này, gắn bó với nhau, sóng vai
nhau ngủ thì hạnh phúc biết bao. Nhưng ta biết, đây chỉ là một hy vọng
xa vời, cho dù hắn nhận ra người trước mặt hắn lúc này đây là Phức Nhã,
hắn cũng không thể thuộc về riêng ta, hắn nay đã là nhất triều quân chủ, nhất đại đế vương, vốn đã không có khả năng độc sủng riêng ta.
Hắn vẫn như trước tựa vào chân ta, tựa hồ đã ngủ, ngủ đến thực an
tường, hai chân ta lúc này đã tê đến chết lặng nhưng vẫn không dám mảy
may động đậy, sợ quấy rầy giấc ngủ say của hắn. Màn đêm sớm đã buông
xuống, chu môn cũng đã đóng chặt, ngăn cản từng đợt gió bắc từ ngoài
tràn vào. Cảnh sắc ngoài trời phản chiếu trong mắt ta qua khung cửa sổ,
tuyết tựa hồ đang rơi. Thi hứng đột nhiên tràn ngập trong tâm, ta khẽ
ngâm: “Dạ thâm tri tuyết sậu, thời văn chiết trúc thanh” (Đêm dài biết tuyết rơi cũng nhờ nghe tiếng trúc gãy).
“Hoàng hậu nương nương, người không thể vào trong ….” Bên ngoài
truyền đến thanh âm đã cố gắng đè thấp của tổng quản công công, ta run
lên, thế nào lại quên mất chuyện hôm nay bản thân đã làm kinh động thế
nào, nếu để hoàng hậu nương nương thấy ta ở trong tẩm cung của hoàng
thượng, tương lai nguy cơ sẽ không nhỏ.
Kỳ Hữu đột nhiên mở mắt khiến ta một phen nhảy dựng lên. Hắn là bị
thanh âm bên ngoài đánh thức, hay là căn bản không hề ngủ? Hắn nhẹ nhàng tựa đầu vào đùi ta một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu dậy, dùng thanh âm hữu lực nói: “Cho nàng tiến vào!”
Ta vừa nghe hắn lên tiếng đáp ứng, liền sợ hãi, từ long sàng nhảy
dựng lên. Hai chân vốn đã mất đi tri giác, lại mơ hồ cảm thấy đau nhè
nhẹ từng trận, run rẩy đến khó chịu, huống hồ, ta vẫn đang đứng trên đôi chân trần.
Sau khi chu môn mở ra, Đỗ Hoàn một thân phục sức hoa mỹ bước vào,
trên vai vẫn đọng lại mấy bông tuyết chưa tan. Mà Kỳ Hữu lúc này cũng đã khôi phục khí độ vương giả, ngạo nghễ ngồi bên giường, bễ nghễ nhìn
nàng.
“Hoàng thượng, như thế nào lại để một nô tỳ ty tiện bước chân vào
Dưỡng Tâm điện!” Nàng thoáng có chút kích động, tay run run chỉ vào mặt
ta.
“Trẫm đã nói qua, nàng là Tuyết tiệp dư” Hắn dùng ánh mắt sắc bén đảo qua nàng, lại quay qua nhìn ta, ánh mắt thấp thoáng ý cười.
Đỗ Hoàn nghe rõ ý hắn như vậy, nhất thời không biết nói gì, chỉ có
thể uất giận nhìn ta hồi lâu, khuôn ngực phập phồng chứng minh giờ phút
này đây vô cùng phẫn nộ. Ta cúi đầu, không dám và cũng không muốn nói,
nhiều lời cũng chỉ khiến thành kiến của nàng với ta càng sâu thêm.
“Hoàng hậu tìm trẫm có chuyện gì?” Hắn nhẹ nhàng sửa sang lại long bào có phần lộn xộn khi ngủ trên đùi ta, ngữ khí lạnh nhạt.
Hoàng hậu không nói, chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt của nàng
đang bảo ta lui ra ngoài. Ý thức được không khí lúc này vô cùng cổ quái, ta thức thời thi lễ lui ra, Kỳ Hữu cũng không nói gì thêm. Xem ra, hắn
và Đỗ Hoàn cũng có những bí mật không muốn bị người khác nghe thấy.
Ta chân trần bước đi trên hành lang gấp khúc thấm lạnh, phóng mắt
nhìn tuyết rơi trên nền trời đêm đen kịt. Lúc ở chính điện, Liên Thành
có phải hay không đã nhận ra ta? Dù sao, vũ khúc “Phụng vũ cửu thiên”
của ta chỉ có duy nhất một người từng được xem qua, hắn thật sự có thể
nhận ra ta chỉ bằng một điệu vũ sao? Nhưng nếu hắn thật sự nhận ra ta,
hắn sẽ làm sao? Là buông tay đem ta giao cho Kỳ Hữu, hay sẽ tố giác thân phận của ta, làm cho người trong thiên hạ đều biết rằng Kỳ Hữu từng cấu kết với Hạ quốc đào vong công chúa? Như vậy mọi người đều biết được mọi âm mưu, dã tâm của Kỳ Hữu khi xưa, Kỳ Hữu sẽ phải xử lý thế nào?
Có lẽ do ta suy nghĩ quá mức nhập thần, đi không nhìn đường đến mức
đâm vào một “bức tường” cứng rắn, ta hô đau một tiếng, ngửa đầu nhìn
gương mặt của “bức tường” mình vừa đụng phải, sắc mặt lập tức biến đổi,
lộ vẻ sầu thảm.
“Đây chẳng phải người vừa múa một khúc Phụng vũ cửu thiên – Tuyết
tiệp dư đây sao?” Trầm thấp cười vài tiếng, nghe một câu mang dụng tâm
kín đáo của nhị hoàng thúc, trong lòng khô