Duck hunt
Khuynh Thế Hoàng Phi

Khuynh Thế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324610

Bình chọn: 7.5.00/10/461 lượt.

h thành, nhưng

hiện tại trước mắt ta đã có một nam tử khuynh quốc chi mạo.

“Từ một năm trước, ta đã không còn rồi” – Ta sửa lại sai lầm trong lời nói của hắn.

“Hôn thư do phụ hoàng nàng lập cho chúng ta vẫn còn, tại sao không phải chứ ?”

Ta không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn hắn, trong lòng bàn tay nhè nhẹ

truyền đến một đợt mồ hôi lạnh, cảm thấy kinh hoảng lại không biết làm

sao. Ta chỉ có thể trầm mặc mà đối diện hắn, nếu không, hắn mà giận dữ

sẽ đem thân phận của ta phơi bày tại Biện Quốc, chẳng khác nào lại khiến cho nhị hoàng thúc đuổi giết. Ở Kỳ Quốc, nhiệm vụ của ta còn chưa hoàn

thành, tại đó, còn có người ta muốn gặp lại.

“Đừng dùng ánh mắt u oán như vậy nhìn ta” – Hắn trở nên vô thố trước ánh mắt của ta, hoảng sợ né tránh mà nói.

“Thả ta trở về!”

“Nếu ta nói không thì sao ?”

“Cầu ngươi …”

Cuối cùng, ta gần như ăn nói khép nép khẩn cầu cũng không giành được

một tia đồng tình từ hắn, vẫn bị cấm chừng tại Thính Vũ Các như trước,

hai tiểu nha hoàn theo sát ta như hình với bóng. Ta cơ hồ cũng bị các

nàng tra tấn đến phát bệnh. Tâm tình cũng từ từ âm trầm, buồn bực, cuối

cùng rõ ràng liên tục mấy ngày mấy đêm cũng không nói chuyện, cũng không để ý các nàng.

Trăng như hàn băng, trăng non uốn hình lưỡi liềm, ta vén váy ngồi xổm tại cây cầu nhỏ bên hồ nước trong Thính Vũ Các, làn bích thủy soi ánh

ngại nguyệt, lượn lờ khói sóng yên ba. Bóng người soi trong lòng nước,

phía sau, hai nha hoàn vẫn như cũ, đứng thẳng sau lưng ta, tất cả hình

ảnh đều hiện lên trên mặt hồ. Ta khẽ động làm chấn động mặt hồ, gợn sóng lan tràn, đem bóng dáng ba người chúng ta đánh nát, ta cứ vậy, một lần

rồi lại một lần, đánh nát ảnh ảo kia, không ngại việc này quá phiền hà,

quá thừa thải. Có lẽ thật quá nhàm chán, ta chỉ có thể làm mấy chuyện

này để đêm bớt nhàm chán.

Từ lần trước, Linh Thủy Y đến nháo một phen rồi gặp qua Liên Thành

đến bây giờ đã hơn một tháng, sau đó ta chỉ gặp qua hắn hai lần, lần đầu tiên hắn lộ diện là lúc ta thật sự chịu không nổi cảnh giam giữ cấm

chừng, thừa dịp cả hai nàng không chú ý liền tự thân trốn chạy, ta leo

lên ngọn cây gần bức tường cao, tưởng từ đó có thể chạy trốn ra ngoài,

nhưng từ lòng bàn chân truyền đến một cảm giác đau, ta liền nặng nề rớt

bịch xuông, ngay cả khí lực để kêu lên đau đớn cũng không có. Nhờ thế,

hắn mới có thiện tâm đến xem qua ta một cái, may mắn chân bị trặc nhẹ,

không có gì nghiêm trọng, chỉ là của thắt lưng của ta đau âm ỉ, nằm trên giường những năm ngày liền mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại.

Nghĩ đến cũng ngốc, cho dù ta ra khỏi Thính Vũ Các thì thế nào, Thừa

tướng phủ có bao nhiêu thủ vệ, ta làm sao có thể ra ngoài.

Khi vết thương đã không còn đau, ta bắt đầu biểu đạt sự bất mãn đối

với Liên Thành, bắt đầu tuyệt thực, bất luận Lan Lan, U Thảo khuyên như

thế nào, ta vẫn liên tục mấy ngày không ăn không uống, khiến cho bản

thân mệt mỏi đến ngất xỉu. Khi ta tỉnh lại liền phải đối mặt cùng đôi

mắt ủ dột, bất đắc dĩ của hắn. Hắn nói: “Ngươi thật sự rất muốn chết?

Ngươi không cần phục quốc sao? Ngươi muốn buông xuôi?”. Chỉ vì những lời này của hắn, ta một lần nữa nhặt lên bát đũa, đem một ngụm cơm trắng

đưa vào miệng mà nuốt.

“Tiểu thư, ngươi nói cùng chúng ta một lời đi!” – Lan Lan lựa lúc mở

miệng, ta quả thật đã quá lâu không nói qua một câu với các nàng.

“Chúng ta chỉ là phụng mệnh theo sát người, người đừng tức giận nữa!” – Thanh âm của U Thảo dường như là nức nở, nếu là trước kia ta nhất

định đau lòng, nhưng hiện tại ta đã không còn dư tâm tư để đi thương

tiếc người khác.

U Thảo thấy ta không nói lời nào, thanh âm tiếp tục chùng xuống: “Có

lẽ người không biết, sau khi Hạ Quốc đổi chủ, chủ tử luôn đi khắp nơi

tìm kiếm người, hiện tại rốt cuộc đã tìm được người, bởi vì rất quan tâm người cho nên mới sợ người rời đi. Người cũng đừng dỗi chúng ta nữa!”.

Ta thực kinh ngạc vì nàng ta biết thân phận của ta, có thể thấy được hai nàng là người có vị trí không nhỏ bên cạnh Liên Thành.

“Cho nên hắn có thể đem ta tùy ý nhốt sao?” – Thoáng chốc hận ý của

ta nảy lên trong lòng, trào lên mãnh liệt. Cái chết của phụ hoàng và mẫu hậu chẳng lẽ hắn không có trách nhiệm sao, nếu không phải hắn dụ dỗ phụ hoàng phản Kỳ, nhị hoàng thúc làm sao có cớ tạo phản, dân tâm như thế

nào thụt lùi, phụ hoàng một đời anh minh làm sao có thể chôn vùi trong

biển lời khiển trách của vạn nhân ?!

“Ngày mai ta mang ngươi ra ngoài dạo một chút, cho ngươi nhìn ngắm

Biện Kinh” – Hắn mang theo ý cười, vô thanh vô tức xuất hiện phía sau

ta, ta nhìn vào phản chiếu trên hồ mà nhận thức, hắn cứ vậy đem ta nâng

dậy. Hai đầu gối của ta bởi vì ngồi lâu mà vô duyên duyên vô cớ sinh

đau, ta thét lớn một tiếng.

Nhìn hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta, ta còn cảm thấy kỳ quái, không

biết hắn định làm gì, hắn đã dang hai cán tay trắng nõn lực lưỡng đặt

lên hai chân của ta, mềm nhẹ vuốt ve, bấm huyệt. Kinh ngạc nhìn hắn,

không còn từ ngữ gì để nói nữa, đường đường Thừa tướng một nước, lại vì

ta mà ngồi xuống xoa chân.

“Chạy trốn cũng được, tuyệt thực cũng đư