
ợc, nhưng đừng thương tổn
chính mình” – Trong thanh âm của hắn ẩn chứa nhè nhẹ nhu tình, từng câu
từng chữ đều lộ ra nét thân thiết.
“Cho ta trở về đi” – Ta nhẹ cất tiếng, vừa nhắc lại chuyện đó, chỉ
cảm thấy hai bàn tay đang đặt trên đùi ta bỗng cứng đờ, động tác đình
trệ.
“Nếu ta nói … ta có thể giúp ngươi phục quốc!”
Ngồi trước bàn trang điểm, ta khoan thai một mình chải đầu, nhưng
trong đầu vẫn thủy chung suy tư về ý tứ trong lời nói của Liên Thành.
Hắn nói hắn có thể giúp ta phục quốc, điều kiện duy nhất là ta cả đời
này ở lại bên hắn. Ta chẳng những không vui vẻ chấp nhận, còn là một từ
cũng không nói liền trở lại phòng. Nếu là ta của trước kia, nhất định sẽ lập tức đồng ý, nhưng hiện tại ta lại do dự.
“Phức Nhã, ngươi có thể kiên trì sống sót, không phải là nhờ cừu hận
dày đặc trong tim sao?” – Ta nỉ non nói chuyện với chính mình, cơn đau
âm ỉ truyền đến lồng ngực, đau đến ngay cả hô hấp đều khó khăn.
Hắn quả nhiên không có nuốt lời, sáng sớm đã đến Thính Vũ Các đem ta
ra ngoài Thừa tướng phủ, cũng không có tùy tùng đi theo, chỉ có ta cùng
với hắn. Nhưng ta biết, vô số cao thủ danh tiếng đang mai phục bốn phía, thứ nhất là bảo hộ Thừa tướng an toàn, thứ hai là tránh cho ta chạy
trốn. Sở dĩ phải cho bọn họ ẩn thân trong tối chứ không quang minh đi
cùng cũng là sợ ta không vui, hắn thật đúng là dụng tâm lương khổ. Nhưng ta một chút biểu cảm cũng không có, cùng hắn sóng vai đi trên ngã tư
đường rộn ràng tiếng người ồn ào, tất cả những nơi chúng ta đi qua, dân
chúng đều ghé mắt liếc nhìn chúng ta vài lần, tất cả là vì tuyệt mỹ dung nhan của hắn, mỗi lần ta nhìn thấy dung mạo của hắn đều phải nảy sinh
đố kỵ, một nam nhân như thế nào lại tuyệt mỹ như vậy.
“Trông đẹp lắm sao?” – Hắn trịnh trọng hỏi, khiến ta có chút quái lạ.
Ta không lập tức trả lời, chỉ dừng lại trước thềm một tiểu quán, tùy
tay cầm lấy một cái tượng đất, trông nó thật giống Kỳ Hữu. Hắn thấy ta
cầm mãi trên tay luyến tiếc không để xuống, liền muốn vì ta mua bức
tượng này, lại bị ta cự tuyệt.
Ta đem tượng đất đặt lại chỗ cũ, thản nhiên hỏi: “Ngươi thật sự nắm chắc?”
“Đối với chuyện bản thân không nắm chắc, ta tuyệt đối không hứa hẹn.”
“Hảo, ta đáp ứng ngươi!”
“Bốn năm, ngươi nguyện ý chờ sao?” – Hắn cho ta một thời gian hứa
hẹn. Bốn năm! Ở Kỳ Quốc, ngay cả một kẻ luôn cao cao tự phụ như Kỳ Hữu
hứa hẹn với ta cũng đã là tám năm, nhưng hắn lại khẳng định chỉ cần bốn
năm, thời hạn giảm đi những một nữa.
Tuy rằng không tin, nhưng vẫn nặng nề gật đầu, ta phải tin tưởng hắn. Lại đi thêm vài bước, dưới bụng truyền đến một trận quặn đau, đau đến
khiến ta mất cả tri giác, hắn lập tức ôm lấy ta hướng đến hiệu thuốc gần nhất, đại phu bắt mạch cho ta, bảo không có gì trở ngại, chỉ là thể
chất quá mức nhu nhược, bốc mấy phương thuốc bổ điều dưỡng thân mình là
tốt rồi. Thần sắc nghiêm trọng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng, ta cũng
không nói gì thêm.
Vì thân thể của ta không khoẻ, dọc suốt đường đi đều là hắn cõng ta
hồi Thừa tướng phủ, trước ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ, đố kỵ của mọi
người, hắn cứ vậy cõng ta lưng hồi Thính Vũ Các.
Hắn nhẹ nhàng đem ta đặt xuống giường, chống lại đôi mắt thâm thúy
sâu thẳm của hắn, câu dẫn hồn phách của người khác, khiến ta cảm thấy
một trận run rẩy dị thường.
Hắn thay ta vén những sợi tóc mai vương trên trán: “Phức Nhã, kiếp
này nếu có ngươi bên cạnh làm bạn, như vậy ta đã mãn nguyện rồi”.
Ta chỉ cười không nói.
Tay phải mơn trớn hai má của ta, đồng thời cúi đầu hôn lên đôi môi
đang hé mở, mềm nhẹ cẩn thận, sợ bị ta cự tuyệt. Ta hai tay nắm chặt
thành quyền, cuối cùng vẫn là vô lực buông ra, nhẹ nhàng đặt tay nơi
thắt lưng tinh tế của hắn, nhẹ nhàng khẽ đáp lại nụ hôn của hắn, hắn vừa thấy đã được cho phép, từ sự cẩn thận ban đầu chuyển thành bá đạo mà
chiếm đoạt, thế nhưng vẫn không mất đi sự ôn nhu.
Bị hắn hôn đến thở không nổi, dùng sức mở miệng hít thở một hơi sâu,
hắn thừa cơ đem đầu lưỡi nóng bỏng vói vào trong miệng ta, rê khắp miệng ta mà cắn, hút. Thanh âm của ta bị chìm ngập trong giao triền, hóa
thành những tiếng thở nhẹ. Khi ta sắp vì hôn mà thở không thông, hắn đã
buông lỏng cánh tay, hít sâu một hơi, áp chế dục vọng đang tràn ngập
trong đáy mắt, khàn khàn nói: “Sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến tìm nàng”.
Nhìn theo hắn từng bước rời khỏi gian phòng, nụ cười trên mặt vẫn đạm bạc như trước, mãi đến Lan Lan và U Thảo cầm trên tay một bữa tối với
phong phú các món tiến vào, trên mặt lộ vẻ ái muội cùng thập phần hài
hước, ta vô thức mà đỏ ứng hai gò má. Ta như thế nào lại quên các nàng
vẫn luôn đi theo ta như hình với bóng, chuyện vừa nãy chẳng lẽ các nàng
đều thấy cả?
Trên bàn ăn đồ ăn được bày trí đẹp mắt khắp bốn góc, hương thơm tỏa
ra ngào ngạt, ta đưa ngón trỏ nhẹ đẩy một mâm trong suốt tựa lưu ly châu ngọc, so với những thức ăn khác trên bàn màu sắc không đồng nhất mà
hỏi: “Đây là cái gì?”
“Hồi tiểu thư, đây là tam sắc ngư hoàn!” – Dứt lời, Lan Lan cầm lấy
thìa, múc thức ăn đưa vào miệng, đây là quy củ của Thừa tướng phủ, để
tránh có n