
rất lớn, ta phải khó khăn lắm mới đuổi kịp được
hắn. Mãi đến khi tiến vào trung ương đại điện, bốn phía kim bích huy
hoàng hắn mới buông tay ta ra “Vừa đúng lúc, ta cũng định tìm nàng.”
Ta cười nhạt, sau đó là một trận cười lạnh “Nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi nhất định cũng không đến tìm ta.”
Một chút xấu hổ sẽ lướt qua nhãn quang của hắn, hắn im lặng tự giễu cười, không nói gì.
“Ngươi căn bản không cần trốn tránh ta, ta sẽ không chất vấn ngươi
làm cách nào đạt được ngôi vị hoàng đế này, cũng sẽ không khinh thường
ngươi. Hơn nữa, hiện tại ngươi cần phải lập hậu, lập Linh Thủy Y làm
hậu” Ta liễm đi nụ cười lạnh nhạt, dùng thanh âm ôn nhuận mà mỉm cười
phân tích “Ngươi vừa đăng cơ, tất sẽ có nhiều người không phục, nếu
ngươi phong muội muội của tiên đế làm hậu, sẽ danh chính ngôn thuận có
được thiên hạ, lại có thể bịt miệng được chúng nhân, vì vậy, ngươi không cần phải do dự.”
“Nhưng ta muốn ….” Hắn sốt ruột muốn nói điều gì đó với ta, lại bị ta cắt ngang, ta phải nói rõ với hắn “Ngươi muốn lập ta làm hậu, đúng
không?”
Chăm chú nhìn ta hồi lâu, hắn vuốt cằm, sắc mặt tái nhợt.
“Nhưng lý trí lại nói với ngươi, muốn tọa ổn giang sơn, phải lập Linh Thủy Y làm hậu. Ngươi sợ lập nàng làm hậu ta sẽ không vui, nên suốt mấy ngày nay cứ trốn tránh ta” Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã có phần mơ
hồ của hắn, đồng thờo cũng khẳng định suy đoán của mình “Chỉ là, đối với ngôi vị hoàng hậu, ta đây vô tâm, ta thậm chí không muốn trở thành phi
tử của ngươi.”
“Nàng đã nói, sẽ ở lại bên ta” Hắn đột nhiên nắm lấy hai vai ta, ánh mắt lóe sáng.
“Ta đã nói như vậy, nhưng ta nói điều này với Liên Thành, không phải
với hoàng thượng” Cảm giác đau đớn từ hai vai lan truyền đến tâm can,
nhưng ta không hề la đau, chỉ bình tĩnh nói “Hiện tại ngươi tọa ủng Biện quốc, là người có quyền lực cao nhất, nhưng ngươi lại bán đứng lương
tâm của chính mình.”
Hai bàn tay đang nắm lấy vai ta bỗng dưng không còn khí lực, vô lực mà tụt xuống “Ta làm hết thảy mọi việc, đều là vì nàng.”
Nghe câu đó, ta không hề thấy cảm động, chỉ cảm thấy buồn cười, tiếu
thanh bất giác xuất khẩu “Đừng nói vì ta, Liên Thành. Ta đã nghĩ chúng
ta là hảo bằng hữu, là bằng hữu tâm giao, nhưng tại sao ngươi cứ khăng
khăng không nói ra sự thật, đem tất cả mọi thứ quy tội cho ta. Ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi, thật sự là vì ta sao? Hay là vì tư tâm, dục
vọng, dã tâm của ngươi?” Thanh âm của ta bén nhọn, như lưỡi đao đâm
thẳng vào xương, làm cho sắc mặt của hắn mỗi lúc một tái nhợt thêm, mỗi
lúc một ngây dại ra.
Thanh âm phiêu đãng nơi đại điện trống rỗng, mãi đến lúc hắn mở miệng “Hiện tại, ta có thể buông tay với đế vị này.”
“Đừng ngốc như vậy, ngươi sớm đã không thể quay đầu” Ta hít thật sâu
một ngụm lãnh khí “Nếu việc đã đến nước này, hãy làm một hảo hoàng đế.
Nhớ rõ những câu trị quốc chi đạo từng nói với ta, ngươi nhất định phải
làm được.”
“Phức Nhã” Hắn đột nhiên hung hăng đem ta ôm vào lòng “Nàng sẽ không rời đi, đúng không?”
Ta dùng hết toàn lực giãy dụa nhảy khỏi lòng hắn, lạnh lùng nhìn hắn “Thực xin lỗi, ta không thể ở lại bên cạnh ngươi.”
“Vì sao, vì ta đã cướp lấy ngôi vị hoàng đế này sao?” Thanh âm hắn trở nên lạnh lẽo, lộ rõ trong từng câu chữ.
“Bích thảo nhận như ti, bàn thạch vô chuyển di”
(Cỏ tuy mềm nhưng rậm rạp, bền vững. Đá tuy nặng nhưng vẫn có thể di chuyển)
Ta chỉ có thể nói với hắn mười chữ này, trong tâm ta chỉ có duy nhất
một người, đó là Kỳ Hữu, cho dù ta với chàng kẻ trời nam người đất bắc.
Nhưng ta sẽ không vì vậy mà phản bội tình cảm của chúng ta. Cho nên, ta
càng không thể làm phi tử của Liên Thành. Ta từng thiên chân đến mức
nghĩ rằng, ta sẽ sống ở Thính Vũ các đến hết quãng đời còn lại, mỗi ngày cùng Liên Thành tri âm tâm tình, nâng cốc ngôn hoan, ta dùng toàn tâm
toàn ý để làm bạn hắn, giúp hắn cởi bỏ những gút mắc, nhưng ta đã sai
lầm. Hắn là đế vương, một đế vương không bao giờ có cái gọi là bằng hữu
tri âm.
Nam tử diệc vi thần, nữ tử diệc vi phi.
(Nam thì làm thần tử của hắn, nữ sẽ là phi tần của hắn)
“Hay cho câu “Bích thảo nhận như ti, bàn thạch vô chuyển di”. Vậy nàng cũng nghe cho rõ đây, đối với nàng, trẫm nhất quyết không
buông tay”. Hắn đột nhiên đề cao âm lượng, cảm xúc dao động thật lớn,
hơn nữa, hắn lại trước mặt ta xưng “Trẫm”. Giờ khắc này ta liền hiểu
được, tình nghĩa hai năm phút chốc đã tan biến, sự tín nhiệm cũng không
nói đến nữa. Sau này ta lại trở thành chim hoàng yến, Lan Lan và U Thảo
sẽ trở lại như xưa, thành hai công cụ giám sát ta, không còn thật tâm
đối đãi ta, cũng không còn nghe ta tâm sự.
“Đã vậy, nô tỳ cáo lui” Ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, hành lễ một cái. Hắn lập tức lui về phía sau vài bước, thất vọng nhìn ta, không nói một lời.
Lúc ta vừa bước ra khỏi Phượng Khuyết điện, Lan Lan và U Thảo lập tức tiến lại, mở miệng muốn nói điều gì đó với ta, lại nghe thấy bên trong
truyền ra thanh âm vô cảm xúc của Liên Thành “Lan Lan, U Thảo, vào đây
cho trẫm.”
Các nàng nhìn nhau, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn ta một cái, cuối
cùng không nói lờ