
người bắt đầu lộ rõ vẻ mệt mỏi và chán chường, có người còn
không ngớt buột miệng than vãn. Quản lý đứng ở giữa phòng, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Khách đến rồi! Các anh em hãy lấy lại tinh thần, cái mà các chị em đó có được là tiền! Vấn đề chỉ ở chỗ xem anh em có đủ bản lĩnh khiến các quý bà quý cô đó bỏ ra thật nhiều tiền không
thôi! Đi nào, anh em theo tôi cùng ra ngoài!” Nói xong bèn mở cửa đi ra
trước. Hơn mười người trong phòng lục tục theo ra sau, thoáng một cái,
trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Đại T. Đại T mở ngăn kéo, rút ra vài gói nho nhỏ, đút vào túi áo rồi cũng đi ra cửa. Tôi bám theo sau cậu
ấy. Đại T quay người lại bảo tôi ra đại sảnh, gọi hai ly rượu rồi ngồi
đó uống trước. Cậu ấy còn không quên nhìn tôi cười mờ ám, nói rằng chưa
biết chừng, đêm nay tôi lại có được một cuộc hội ngộ như hằng mong ước
ấy chứ.
Về mấy gói nhỏ mà Đại T đút vào túi áo, chỉ ngửi thoáng
qua tôi cũng biết đó là bao cao su. Trong bụng nghĩ thầm, làm cái nghề
này quả cũng thật mệt mỏi.
Tôi đẩy vào lưng Đại T nói, đi mau đi, mấy quý bà giàu có đang nóng lòng chờ đợi rồi kìa!
Đại T cất giọng cười sảng khoái, tiếng cười đó bị chôn lấp trong tiếng
ầm ào huyên náo của âm thanh phát ra từ bộ âm ly trong quán bar, dốc tâm trí tô điểm cho cái gọi là sự tôn nghiêm của nhân thế.
Ngay lúc đó, một cô gái với mái tóc buông xõa loạng choạng chen vào giữa hai chúng tôi, níu chặt lấy tôi.
“Anh! Chính là anh rồi! Em… hôm nay, muốn… muốn có anh!” Cô ấy níu chặt lấy cánh tay tôi, miệng không ngớt lải nhải, đầu cũng không ngừng lắc
lư, một mùi rượu nồng nặc lập tức lan tỏa ra xung quanh.
Hóa ra, nhìn thấy tôi đi ra cùng Đại T, cô ấy lại tưởng tôi cũng là thiếu gia của quán bar!
Đại T sững người lại một chút, ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Cậu quả
nhiên là có tiềm năng để làm cái nghề này!” Sau đó, cậu ta tặng tôi một
nụ cười đầy hàm ý rồi quay người bước đi.
“Người đẹp ơi! Tôi
không phải là nhân viên phục vụ!” Cô gái này đã uống quá say rồi. Cô ấy
không nói gì nữa, gục đầu lên cánh tay tôi, đôi chân cũng không giữ vững nổi cơ thể nữa, chốc chốc lại khuỵu đầu gối xuống.
Cũng vì
lương tâm và đạo đức, tôi đưa nốt cánh tay còn lại ra nâng đỡ cho cô ấy, “Người đẹp! Cô có đến đây cùng bạn không? Hay chỉ đi một mình?” Nói nói xong bèn đưa mắt kiếm tìm xung quanh xem có người quen nào của cô ấy
không để giúp tôi nhanh chóng tháo gỡ mớ bòng bong này.
Cô ấy
miễn cưỡng ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt nhỏ xinh. Đôi mắt khép hờ nhìn tôi, sau đó khuỵu chân xuống, tựa mạnh vào người tôi, dường như đang có điều gì đó muốn nói với tôi. Cô ấy mặc một chiếc váy lộ ngực, bộ ngực
đầy đặn mềm mại kia đang tì lên cánh tay phải của tôi. Cô ấy ghé sát vào tai tôi, cười nói: “Chết rồi, bọn họ đều chết hết rồi! Chỉ còn tại mình em thôi!” Nói xong, xem chừng cô ấy không thể gắng gượng được nữa, ngửa người ra phía sau như muốn đổ gục xuống.
Tôi vội vàng ôm chặt
lấy cô ấy, không dám tự tin nhìn vào khuôn mặt tiều tụy kia. Mặc dù cách ăn mặc và kiểu tóc có khác đi, nhưng dưới ánh sáng sắc nhọn của quán
bar, tôi vẫn nhận ngay ra đó chính là cô gái mà tôi tình cờ gặp gỡ ở cửa hàng hoa – cô chủ có sắc đẹp hút hồn hút vía của cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở”. Tôi ngồi bên cạnh giường, nhớ lại câu nói của Đại T trước lúc đi ra cửa.
Đại T lúc ấy đã nói một cách rất mờ ám: Chưa biết chừng, đêm nay cậu lại có được một cuộc hội ngộ như hằng mong ước ấy chứ!
Nhìn cô gái đang nằm mềm nhũn trên giường như đống bùn nhão kia, tôi tự hỏi, không biết đây có phải là linh nghiệm từ lời nguyền của Đại T hay
không?
Hai mắt cô ấy nhắm chặt lại, đã ngủ rất say rồi. Hàng
lông mi vừa dài vừa cong kia còn vương vài giọt nước mắt lấp lánh. Nhớ
lại cảnh dìu cô ấy từ quán bar ra ngoài đón taxi, rồi lại cõng cô ấy về
nhà, cũng thật là một cảnh khiến người ta phải giày vò không ngớt.
Bây giờ, khi cô ấy đã ngủ say rồi, tôi bèn lấy khăn mặt mới lau mặt cho cô ấy. Một khuôn mặt thanh tú, trang nhã hiện ra trước mắt tôi, so với
khuôn mặt nhợt nhạt ban nãy, khuôn mặt bây giờ đã non tơ và mềm mại hơn
rất nhiều.
Cô ấy là một cô gái như thế nào? Hai lần gặp gỡ, cô
ấy đều chỉ có một mình, hôm nay lại càng tệ hơn, một thân một mình đến
quán bar tìm trai bao! Nhớ lại cảnh ban nãy phải vừa kéo vừa quăng cô ấy ra khỏi quán bar, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh đường nôn thốc nôn
tháo, nôn xong lại bật khóc nức nở.
Cô ấy vừa khóc vừa gọi mẹ,
nói rằng cô ấy đau lắm. Cố hết sức để gào lên, đêm khuya thanh vắng, thi thoảng có một vài người qua đường tò mò quay sang nhìn khiến tôi lúng
túng không biết phải làm thế nào. Chỉ biết vỗ nhẹ lên tấm lưng trần của
cô ấy để giúp cô ấy nguôi ngoai phần nào.
Cô ấy bỗng nhiên gọi
tên một ai đó, rất mơ hồ, tiếng gọi khẽ đến nỗi tôi không thể nghe rõ
tên của người ấy, cô ấy nói: “**, em ở đây, anh đang ở đâu…” Việc mà tôi có thể làm được lúc đó chỉ là vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, an ủi cô ấy. Tôi
lúc ấy thậm chí còn không biết cô ấy tên gì.
“Em ở đây, anh đang ở đâu?” vì vừa khóc vừa nói nên âm thanh trở nên nghẹn ngào