Old school Swatch Watches
Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324702

Bình chọn: 9.00/10/470 lượt.

bắt đầu

túa ra trong lòng bàn tay tôi, phong cách phong lưu phóng khoáng thường

ngày đã không cánh mà bay từ lúc nào rồi. Đứng trước mỹ nữ có nhiều kinh nghiệm giang hồ này, tôi chỉ giống như một đứa trẻ mới lên ba tuổi.

Cô ấy thản nhiên nói tiếp: “Rõ ràng là tối hôm qua đã xem trộm ví của

tôi nhưng lại không lấy đi một đồng tiền nào.” Thấy tôi có suy nghĩ lệch lạc, cô ấy nhướng nhướng cặp lông mày, chụm miệng lại mỉm cười, cố gắng làm ra vẻ ngây thơ, nghiêng đầu ngắm nhìn tôi, chậm rãi nhả từng chữ

từng chữ một, “Như thế không gọi là tự cao hay sao?”

Tôi thấy mình lại bị cô ấy đùa giỡn! Trước mặt cô ấy, tôi chỉ là một chú hề được đem ra mua vui những lúc rỗi rãi mà thôi.

“Tôi không làm cái nghề mà cô nghĩ!” Lòng kiêu ngạo của tôi đã trỗi dậy, tôi lạnh lùng nói.

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi một cái rồi đóng cửa phòng tắm, bỏ lại cho

tôi mùi thơm của sữa tắm và tiếng nước từ vòi sen chảy tí tách bên

trong.

Ngải Mạt tắm gội xong bước ra ngoài. Cô ấy mặc bộ quần áo của Uyển Nghi, sạch sẽ và khỏe mạnh như một nữ sinh trung học. Khuôn

mặt xinh xắn không một chút son phấn cũng không nhuốm một chút bụi phong trần.

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy rất lâu, cô ấy cũng bị ánh nhìn

của tôi khiến cho lúng túng, ngượng ngùng nói: “Quần áo của bạn gái anh

sao mà trẻ con vậy!”

Ngay sau đó tiếng mở khóa cửa lách cách

vang lên, đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng. Tôi chưa kịp chuẩn bị gì

cả, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Uyển Nghi đã hiện ra, “Chồng ơi,

ngày mai thi rồi! Hôm nay dẫn em đi ăn đồ Tây…” Tôi ngồi trên ghế sôpha, trước mặt tôi là một cô gái lạ mặt đang mặc

quần áo của Uyển Nghi, chân trần, vừa tắm gội xong, đang lau mái tóc ướt nhèm… Một người dù ngốc nghếch đến mấy cũng đều biết được như thế là

thế nào, cũng đều đoán được giữa tôi và Ngải Mạt đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tôi thực sự đã không làm gì cả mà! Tôi muốn giơ cả hai tay lên

trời đầu hàng, tôi muốn khóc nhưng không có một giọt nước mắt nào cả.

Thế gian này sao lại có những chuyện trùng hợp khiến con người ta phát

điên lên như vậy.

Tôi vội vàng đứng dậy, muốn giải thích vài câu gì đó nhưng không thể giải thích rõ đầu cuối câu chuyện.

Ngải Mạt thì ngược lại, cô ấy tỏ ra rất bình thản, chỉ ngắm nhìn một

chút Uyển Nghi lúc cô ấy vừa bước vào, kèm theo đó là một chút ngạc

nhiên nho nhỏ rồi lại tiếp tục quay người vào trong nhà lau tóc, không

cuống quýt không hoảng loạn, trang nhã và cao quý như đang khiêu vũ vậy.

Uyển Nghi nhìn tôi với ánh mắt của người đang không hiểu chuyện gì xảy

ra rồi lại nhìn người được coi là “kẻ thứ ba” đang thản nhiên đứng xoay

lưng lại lau tóc kia, khuôn mặt cô ấy dần dần trở nên tái nhợt.

Tôi đoán rằng chiến tranh thế giới lần thứ ba chắc chắn sắp diễn ra

trong ngôi nhà này rồi. Tôi nhẩm tính xem nếu hai người phụ nữ kia ẩu đả với nhau, ai sẽ là người chiến thắng, tôi phải bênh vực ai đây, sau đó, ánh mắt lại nhìn về phía Uyển Nghi, cô ấy có thể lấy gì làm binh khí

đây… Tôi quả là đã đánh giá thấp con người của Uyển Nghi. Cô ấy không hổ danh là con gái trong một gia đình quyền quý, đã chứng kiến mọi nhân

tình thế thái. Cô ấy không la lối om sòm làm ảnh hưởng tới hàng xóm hay

thu hút lực lượng 110, càng không khóc lóc đòi nhảy từ ban công xuống

dưới đất. Với một tư thế cực kỳ cao quý cộng thêm một nụ cười nhẹ, Uyển

Nghi tiến đến trước mặt Ngải Mạt nói: “Mạt Mạt!”

Hóa ra, hai người bọn họ quen biết nhau!

Vốn dĩ khi thấy Uyển Nghi lấy tư cách là chủ nhân trong nhà, bước tới

trước mặt Ngải Mạt, tôi đã vội vàng bật dậy, tôi nghĩ cô ấy sẽ động thủ. Ai ngờ, cô ấy lại nói chuyện với Ngải Mạt một cách bình thản như vậy.

Trái tim đang treo lơ lửng trên cao của tôi kia giờ đây mới được hạ

xuống thấp hơn. Trí tò mò của tôi lại được dịp trỗi dậy: “Sao, hai người quen nhau à?”

Ngải Mạt đã không thèm đáp lại câu chào của Uyển

Nghi còn không thèm để ý tới câu hỏi cùng bộ mặt cười cợt mong đợi sự

hòa bình của tôi nữa. Cô ấy không thèm nhìn tôi bằng nửa con mắt, bình

thản đi vào phòng ngủ, nhặt lấy chiếc xắc tay của cô ấy, xách ngược đôi

giày lên rồi lại đi ra ngoài.

Uyển Nghi quả là đã được thụ hưởng một nền giáo dục tốt, cô ấy không nổi cáu vì thái độ của đối phương mà

vẫn quan tâm hỏi tiếp: “Mạt Mạt, sao em lại ở đây?”

“Anh ta đưa tôi tới đây.” Ngải Mạt chỉ chỉ vào tôi.

Uyển Nghi nhíu mày lại, nhìn tôi bằng một ánh nhìn vô cùng phức tạp rồi không nói thêm câu gì nữa.

Ngải Mạt không vội vàng nhưng cũng chẳng chậm rãi, đi về phía cửa ra

vào, xỏ giầy xong, quay người nhìn về phía tôi, chỉnh sửa lại xắc da

đang đeo trên vai phải, hỏi tôi: “Thật sự không cần chứ?”. Tôi biết, cô

ấy đang ám chỉ đến tiền phục vụ. Tôi đứng ngây ra, lắc lắc đầu.

Ngải Mạt quay người về phía cửa, tay đặt lên nắm đấm cửa, chưa vội mở

cửa bước ra, lưng vẫn quay về phía tôi, nói: “Tối qua… cảm ơn nhiều.”

Sau đó, mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.

Tôi thật không thể than khổ được, mấy tiếng cảm ơn cuối cùng đó dường

như đã ném tôi xuống một hố sâu mà muôn đời muôn kiếp không trở lại

được.

Tôi thấy nơm nớp lo lắng, đưa mắt nhìn