
lại có
phần cảm thương cho Mạt Mạt, rõ ràng là vẫn có sự thiên lệch dành cho
Mạt Mạt. Dù rằng, Uyển Nghi giờ đây đang là bạn gái của tôi, còn Mạt
Mạt, chỉ là bà chủ của cửa hàng bán hoa, là con nợ, là khách… giữa chúng tôi chưa hề nói đến từ nào ám chỉ sự yêu thương, thậm chí ngay cả từ
liên quan tới bạn bè cũng không có.
Ngay cả Đại T cũng đã nhìn
thấy điều gì đó, đã nhắc nhở tôi rằng Uyển Nghi là một cô gái tốt. Nhưng có những việc không thể làm theo lý trí, đặc biệt là tình cảm. Trước
ánh mắt quan tâm của Đại T, tôi có phần không dám đối diện.
Mạt Mạt ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà tôi, gió lạnh ào ào thổi qua khiến người cô ấy run lên lập cập. Đôi mắt cô đơn của cô ấy khiến ai
nhìn cũng phải cảm thấy đầy thương cảm.
Thấy tôi đến rồi, cô ấy
đứng lên, nhìn tôi chăm chú. Tôi cũng đứng yên nhìn cô ấy, bốn mắt cứ
nhìn nhau như vậy, không ai nói câu gì.
Cô ấy mặc một chiếc áo
khoác ngoài màu đỏ rực, mái tóc được buộc gọn gàng ra phía sau, để lộ
toàn bộ khuôn mặt, một khuôn mặt gãy gọn thanh tú, một cặp mắt gãy gọn
thanh tú. Đôi môi cô ấy trắng bệch vì lạnh. Lúc bấy giờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không kịp suy nghĩ điều gì, ôm ghì lấy tấm thân bé nhỏ ấy vào lòng, dùng môi mình đè nát đôi môi mềm mại mà tôi hằng mơ tưởng
bấy lâu nay.
Cô ấy sững người lại giây lát trong vòng tay của
tôi, không hề có chút phản kháng, để mặc tôi ôm, để mặc tôi hôn. Không
hỏi lý do, cũng không hỏi tương lai. Cứ ngoan ngoãn yên lặng trong vòng
tay tôi như vậy, trở về đúng với khí chất đơn giản, thuần khiết mà cô ấy vốn có khiến tôi cảm động đến nỗi hai mắt cay sè.
Đêm nay là
đêm ba mươi tết, tất cả người dân trên đất nước này đều về xum họp với
gia đình, tận hưởng cảm giác đoàn viên hạnh phúc. Nhưng cô gái không bố
không mẹ này lại ngồi trước cửa nhà một người đàn ông có thể coi là xa
lạ, mặc cho gió bấc vờn quanh, hơi lạnh gặm nhấm.
“Mạt Mạt…” Tôi gọi tên cô ấy, một âm thanh dịu dàng, êm ái tới nỗi ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy giật mình.
Cô ấy vẫn yên lặng, chỉ nhìn tôi. Tất cả đều được cô ấy gói ghém trong
đôi mắt đen sâu thăm thẳm, luôn tỏ ra kiên cường ấy. Dường như không
phải cô ấy bị thế giới này bỏ rơi mà chính cô ấy mới là người bỏ rơi thế giới này. Nắng mưa gió bão thì có liên quan gì tới cô ấy? Năm mới lễ
tết có liên quan gì tới cô ấy? Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi
hoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự cô
đơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được.
Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi.
Giây phút được ôm cô ấy vào lòng, đó là một cảm giác vui mừng thê lương đầy do dự, đó là cây cỏ dài dặc uyển chuyển liên tiếp trong lòng, mềm
mại như những sợ tơ mỏng manh, vương vấn.
“Vào đi, bên ngoài
lạnh lắm, kẻo bị nhiễm lạnh.” Tôi kéo cô ấy vào trong nhà. Bật đèn lên,
ánh sáng chói chang của đèn điện làm mắt cô ấy khẽ nheo lại một lát, sau đó, cô ấy lôi từ trong chiếc túi đeo sau lưng ra một xấp tiền, đưa nó
cho tôi.
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, hỏi: “Em lấy tiền ở đâu ra vậy?”
Đôi môi cô ấy khẽ nhếch lên, “Không phải đi ăn trộm.”
Tôi bị thái độ thờ ơ, lạnh lùng của cô ấy làm cho tức giận, hét toáng
lên: “Anh hỏi em, rốt cuộc em lấy tiền ở đâu!” Tôi nhớ đến buổi tối hôm
đó, cô ấy cũng bình thản hỏi tôi một câu, cần tiền hay cần thân thể của
cô ấy. Nghĩ đến đó mà toàn thân tôi cảm thấy đờ đẫn! Nhưng, khuôn mặt cô ấy ngây thơ thuần khiết thế kia, tôi không tin một cô gái đẹp như hoa
thế kia lại có thể lại những chuyện dơ dáy như vậy, tôi cố gắng trấn
tĩnh lại, dò hỏi thêm một lần nữa, “Gần đây, việc kinh doanh của cửa
hàng hoa rất tốt phải không.”
Mạt Mạt tự đi đến chỗ để bình
nước, lấy một cốc nước ấm rồi chậm rãi đưa lên miệng uống. Cô ấy còn hỏi tôi có muốn uống nước không, nghiêng đầu ngắm nghía vẻ mặt tiều tụy của tôi.
Tôi nhất thời mất hết kiên nhẫn, buột miệng hỏi: “Anh hỏi em, số tiền này em kiếm được nhờ thân thể của mình phải không!”
Cô ấy rõ ràng đang ngạc nhiên, nhìn tôi một cái rồi ngay lập tức trấn
tĩnh lại, quay đầu nhìn sang hướng khác, “Căn nhà này được dọn dẹp cẩn
thận quá, xem ra, Trần Uyển Nghi rất hợp để làm một người vợ hiền đấy.”
Tôi sắp bị cô ấy làm cho phát điên lên, nhưng những lời nói của cô ấy
đã nhắc cho tôi những điều bất an và áy náy tận sâu thẳm tâm hồn tôi,
cũng ngầm ám hiệu cho tôi biết thân phận hiện nay của tôi. Tôi là một
người đàn ông đã có bạn gái, dựa vào đâu mà có thể ôm cô ấy, hôn cô ấy,
càng dựa vào đâu mà có thể tra hỏi về cuộc sống của cô ấy.
Thấy
tôi bị chặn lại đến nỗi không nói được câu gì, Mạt Mạt bèn mỉm cười, nụ
cười mang chút giễu cợt: “Cửa hàng hoa mở ra cho vui thôi, anh xem, tôi
lười nhác như thế này, có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ.” Cô ấy
cởi áo khoác ngoài, cởi luôn cả khăn quàng cổ một cách tự nhiên. Bên
trong, Mạt Mạt mặc một chiếc áo len màu đen bó sát người, để lộ những
đường cong hấp dẫn. Tôi bị cái cổ trễ của chiếc áo len làm cho cổ