
họng
khô rát. Lúc này đây, tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác của bàn tay tôi
khi chạm vào ngực cô ấy hôm nào. Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, thấy tôi
đang dán mắt vào ngực cô ấy, Mạt Mạt liền mỉm cười. Lại là một cảnh đàn
anh trên giang hồ cười nhạo một đứa trẻ mới lớn học đòi bắt chước. Nụ
cười của cô ấy khiến tôi phải ngượng ngùng quay mặt đi.
Bỗng
nhiên, tôi bị vết thâm tím trên xương quai xanh của cô ấy khiến tôi giận sôi lên – là dấu vết của nụ hôn sau khi ân ái với đàn ông… ?
“Em lấy số tiền này ở đâu?” Tôi không hề lay chuyển, vẫn ngoan cố tra hỏi tới tận cùng.
“Theo anh thì sao?” Cô ấy hỏi một cách đầy khiêu khích, ánh mắt khinh
miệt như đang chế nhạo tôi, một thằng ngốc đã biết rồi mà vẫn còn hỏi
mãi.
“Em… sao em lại có thể là loại người như vậy?!” Tôi đau đớn hét lên.
“Loại nào? Phong tao? Hạ lưu? Không biết xấu hổ? Anh thấy đúng là loại
nào thì đúng là loại đó.” Giọng nói trong trẻo, giòn giã của cô ấy thản
nhiên dùng những từ ngữ nhơ bẩn đó để miêu tả về mình, trong khi khuôn
mặt thanh tú xinh đẹp kia lại không buồn lưu giữ lại vẻ thuần khiết vốn
có của nó. Tôi bỗng nhiên thấy tim mình quặn đau.
Sau đó, hai
chúng tôi đều không nói nữa, yên ắng, lặng ngắt. Cô ấy đứng lên, cầm lấy áo khoác định bước ra ngoài, “Tôi về đây, tiền để ở đây nhé.”
“Chờ đã!” Tôi hạ thấp giọng xuống gọi.
“Hả?”
“Tiền, em cầm đi. Tôi muốn em ở lại đây ngủ với tôi.” Vài từ đó thôi,
nói ra cũng đủ làm tôi xấu hổ vạn phần. Tôi cố ý nõi rõ ràng từng từ
một. Cô ấy là loại người như thế nào? Tại sao tôi phải thương xót cho cô ấy? Cô ấy chính là loại người như vậy, tại sao tôi phải cứu giúp? Trong khi sự cứu giúp của tôi đối với cô ấy chẳng thấm tháp gì. Đã như vậy,
điều tôi muốn có được cũng trở nên đơn giản hơn một chút.
Mạt Mạt đang đứng quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn được biểu lộ lúc đó trên khuôn mặt cô ấy.
Tôi bước đến ôm ghì lấy cô ấy, ném cô ấy xuống ghế sôpha một cách thô
lỗ rồi bắt đầu điên cuồng lột bỏ quần áo trên người Mạt Mạt.
Mạt Mạt không nói một câu gì, cũng không phản kháng, cũng không đáp lại.
Tôi không dám nhìn vào mắt cô ấy, toàn bộ ánh mắt của tôi tập trung hết
lên tấm thân trắng ngần của nàng.
“Tám nghìn đồng đối với một
sinh viên như anh không phải là ít, tôi nghĩ rằng đó là toàn bộ số tiền
tích lũy được của anh. Loại người như tôi liệu có đáng không?” Cô ấy
tiếp tục khiêu khích tôi.
“Im đi! Tôi cảm thấy xứng đáng là xứng đáng!” Tôi đã bị dục vọng làm cho mờ mắt. Đôi mắt tôi đỏ ngầu, cúi đầu
thật thấp hôn điên loạn lên người phụ nữ đáng ghét đó!
Có được
cô ấy một cách dễ dàng khiến tôi hận cô ấy đến tận xương tủy, nhưng thái độ thản nhiên như không lại khiến tôi yêu cô ấy đến nỗi không thể tự
dứt ra được.
Tôi thoải mái phát tiết lên người cô ấy một cách
không thương tiếc, yêu, hận, bất mãn, đau xót, khinh bỉ, bất đắc dĩ… Mạt Mạt nhắm mắt lại, im lặng chịu đựng, dường như cô ấy đang trả nợ thực
sự.
“Có phải em chỉ là đang trả nợ không?” Tôi hét lên.
“Anh cảm thấy đúng như vậy thì đúng là như vậy.” Cô ấy đau đớn đến nỗi chỉ có thể nói một cách thều thào, toàn thân run rẩy.
Tôi mềm nhũn người nằm đè lên cô ấy, dục vọng đã được đáp ứng nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng trống trải.
Trong phòng không bật điều hòa, tôi đã mặc quần áo xong còn Mạt Mạt vẫn trần truồng nằm trên ghế sôpha, lạnh đến nỗi run lên cầm cập. Đầu óc
tôi bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại, nghĩ đến thân phận của cô ấy,
nghĩ tới việc cô ấy là nữ thần mà tôi hằng ái mộ, bỗng nhiên tôi lại cảm thấy vô cùng thương xót, vội bế cô ấy vào giường, đắp chăn cho cô ấy.
“Mạt Mạt…” Tôi lẩm bẩm gọi tên cô ấy. Tôi nằm xuống bên cạnh, vòng tay
ôm trọn lấy cô ấy từ phía sau. Sống đến hai mươi tư tuổi rồi, chưa bao
giờ tôi cảm thấy yên lòng như lúc này. Ôm cô gái này trong lòng, tôi
không còn tranh giành gì với thế giới bên ngoài. Nhưng cô gái này lúc ở
bên tôi, lúc lại rời xa, thoắt ẩn thoắt hiện, thoáng một cái thôi đã
không biết sẽ nằm trong vòng tay của người đàn ông nào, có đôi khi cô ấy nhớ đến tôi, chỉ hướng về tôi vẫy vẫy tay vài cái… “Mạt Mạt, anh đã rất muốn quên em!”
Tôi cảm nhận rõ ràng là cơ thể cô ấy đang rung động, nhưng không thấy cô ấy trả lời.
“Cảm ơn anh đã đón năm mới cùng tôi.” Mạt Mạt khe khẽ nói.
Tôi càng đau lòng hơn, càng ôm cô ấy chặt hơn. Tôi hỏi cô ấy: “Trước đây, em thường phải đón năm mới một mình sao?”
“Khi mẹ còn, tôi ở nhà cùng mẹ. Mẹ mất đi rồi, tôi đi tới quán rượu
hoặc ra hàng NET, tôi thường đến những chỗ thật đông người, nếu không,
đêm ba mươi, tôi không tài nào ngủ được.”
Tôi không thể nói được một câu gì, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy trong tay mình. Cô gái
tội nghiệp của tôi! Lần đầu tiên, tôi lấy danh nghĩa của một người đàn
ông muốn làm chỗ dựa và che chở cho người phụ nữ của mình.
“Sang năm anh cũng sẽ đón năm mới cùng em, sau này chúng ta sẽ cùng đón năm
mới!” Đây là lời thề thốt đầu tiên của tôi đối với cô ấy, là lời thề
được thốt lên từ chính sự chân thành của mình. Cô ấy không nói gì, không biết là đang đồng ý hay đang phản đối.
“Mạt