Kiều Thê Tùy Hứng Của Hoàng Đế

Kiều Thê Tùy Hứng Của Hoàng Đế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322561

Bình chọn: 8.00/10/256 lượt.

u thư, tôi là Điền thư ký.” Trung niên nam tử cao gầy mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đơn giản chào hỏi.

“Tôi được lệnh của Triển tiên sinh đến đây đón Giang tiểu thư.”

“Triển tiên sinh?” Trong trí nhớ, cô chưa từng thấy qua người này xuất hiện bên người Triển Hoàng Tu nha? Thật là kỳ quái.

“Triển Thiệu Bình tiên sinh.”

“A?” Đúng là từ lúc kết hôn đến bây giờ cô còn chưa có gặp mặt cha chồng.

“Triển tiên sinh phái tôi đến đây đón cô, ông ấy muốn nói chuyện

trực tiếp với cô.” Điền thư ký ôn hoà trả lời, giống như tổng đài viên

điện thoại trả lời tự động.

“Ông ấy…… Có nói là chuyện gì sao?” Giang Minh Nhân trong lòng hoảng hốt, theo bản năng muốn tìm Triển Hoàng Tu.

“Triển tiên sinh sẽ giáp mặt cùng cô nói chuyện.”

Điền thư ký bất cẩu ngôn tiếu ( Nguyệt Ha : không cười không nói),

tuy rằng nhìn cô, nhưng không hề đặt cô vào mắt, thái độ khinh thường

thật rõ ràng, cho dù mặt không chút biểu cảm, nhưng vẫn tản mát ra tâm

tình không kiên nhẫn.

Đại khái là bị tâm tình không kiên nhẫn này ảnh hưởng, Giang Minh

Nhân cũng luống cuống đứng lên, hai tay xoắn lấy tạp dề màu trắng trên

người, có vẻ thực không biết làm sao.

“Giang tiểu thư?” Điền thư ký lên tiếng thúc giục.

“Thực xin lỗi, tôi…… Tôi trước đi thay quần áo……”

“Chỉ sợ thời gian không nhiều lắm, nơi này cách chỗ Triển tiên sinh khá xa, phải lập tức xuất phát.”

Đúng rồi, Triển Thiệu Bình lúc trước bởi vì lao lực mà trúng gió,

làm cho nửa người dưới hành động không tiện, nghe nói tắm suối nước nóng có lợi cho đầu mút dây thần kinh, cho nên chuyển đến biệt thự ở phía

Bắc tĩnh dưỡng.

Hiện tại đã hơn năm giờ chiều, đến nơi không sai biệt lắm hơn sáu

giờ, xem ra là không định giữ cô lại ăn bữa tối, bằng không sẽ không

dùng câu “Thời gian không nhiều lắm” ám chỉ cùng cô.

“Tôi đã biết.” Giang Minh Nhân nhận mệnh gật gật đầu, không kịp thay đồng phục trên người, hướng Mạnh Mộng xin phép rồi liền lên xe Điền thư ký.

Đến biệt thự trên núi thì trời đã tối, chiếc xe Benz chạy vào hoa

viên trống trải phía trước, Giang Minh Nhân thấp thỏm không yên xuống

xe, đi theo Điền thư ký bước chân vào căn biệt thự đồ sộ.

Nữ quản gia tiến đến nghênh đón, không chút dấu vết liếc nhìn cô gái mặc đồng phục nữ bộc một cái, sau đó mang cô đến ngồi chờ trên sofa

trong phòng khách, pha một ấm trà Đông Phương mỹ nhân thượng hạng, đưa

lên cùng bánh ngọt và điểm tâm tinh xảo.

“Cám ơn.” Giang Minh Nhân gật đầu nói cảm ơn, một bên uống trà nóng, một bên đánh giá trang hoàng bên trong ngôi biệt thự xa hoa này.

Nơi này hết thảy đều thực thoải mái, tất cả đều là tác phẩm của danh gia, xa hoa quý khí, nhưng lại thiếu khuyết một chút sinh khí (sức

sống), cảm giác thực trống rỗng, lạnh như băng, một chút bầu không khí

ấm áp cũng không có.

Trên tường treo một bức họa, trong tranh có hai người, một người là

nam nhân cô rất quen thuộc, người còn lại là trung niên nam nhân có diện mạo tương tự nhưng càng thêm vài phần lãnh khốc cùng nghiêm khắc.

Đó chính là cha chồng cô chưa gặp mặt — Triển Thiệu Bình.

Lúc hai người kết hôn, Triển Thiệu Bình không xuất hiện, giống như

thần linh bí ẩn, vô thanh vvo tức, vài lần cô chủ động hướng Triển Hoàng Tu nhắc đến bái phỏng cha chồng nhưng Triển Hoàng Tu cũng chưa đáp ứng.

Bởi vì mẫu thân mất sớm, hơn nữa hai người cá tính đều lãnh đạm

giống nhau, quan hệ phụ tử giữa bọn họ thập phần xa lạ, đề tài vĩnh viễn không rời thương trường sinh ý, bình thường cũng cực ít lui tới, thật

giống như thủ trưởng cùng cấp dưới, quen thuộc lại xa lạ.

“Khụ khụ.” Một trận ho trầm thấp truyền đến, đem Giang Minh Nhân đang thất thần bừng tỉnh.

Cô quay đầu, thấy Triển Thiệu Bình gầy gò nhưng tinh thần minh mẫn

ngồi trên xe lăn, nửa người dưới đắp chăn lông cừu, để Điền thư ký chậm

rãi đẩy ra phòng khách.

Giang Minh Nhân nhanh chóng buông chén trà đứng lên, cung kính xoay

người cúi đầu. “Triển tiên sinh…… Ách, con là nói cha hảo, lần đầu gặp

mặt, con là Giang Minh Nhân.”

“Ngồi đi.” Triển Thiệu Bình nhìn cũng không thèm nhìn cô liếc mắt

một cái, bưng lên trà Đông Phương mỹ nhân vừa pha tốt, ung dung uống.

Giang Minh Nhân như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhìn nhìn

trên người mình đồng phục nữ bộc lỗi thời, đột nhiên cảm thấy ngượng

ngùng lại khốn quẫn, sớm biết thì nên mượn Mạnh Mộng một cái áo khoác……

“Nghe nói cô cùng Hoàng Tu nháo ly hôn?” Triển Thiệu Bình lạnh lùng hỏi.

“Ách, là như vậy……”

“Tôi là đang hỏi cô, không phải phải nghe cô giải thích.” Bén nhọn tầm mắt quét lại đây, lập tức đông cứng.

“Vâng.” Thật đáng sợ, Giang Minh Nhân run lẩy bẩy.

“Cho nên cô dự tính ly hôn?”

“Hẳn là.” Dù sao cô đã kí vào đơn ly hôn, cũng không thể phủ nhận đi?

“Có đứa nhỏ sao?”

“Không, không có.” Lạy người, cô mới vài tuổi! Nếu Triển Hoàng Tu dám hại cô mang thai, cô nhất định sẽ đem anh xử đẹp .

“Tốt lắm.” Triển Thiệu Bình cuối cùng lộ ra mỉm cười, nhưng nụ cười cũng dưới 0 độ lạnh như băng.

“Xin hỏi……”

“Phí nuôi dưỡng nói qua sao?” Triển Thiệu Bình lại hỏi.

“Còn chưa có.” Cô còn chờ nam nhân kia cúi đầu nhận sai, nào có tâm tình suy nghĩ c


Pair of Vintage Old School Fru