
ị?”.
Chị có
chút do dự, tôi có cảm giác là chị không hài lòng lắm.
“Em
giới thiệu những người có tiêu chuẩn không hợp lắm cho chị... Chị gặp rồi cũng
có để làm gì đâu?”.
“Chị
Mã, em làm nghề này cũng đã được một thời gian rồi, trung tâm môi giới hôn nhân
này của bọn em cũng đã tác hợp thành đôi cho rất nhiều cặp vợ chồng. Căn cứ
theo kinh nghiệm của em, mặc dù có rất nhiều người liệt kê ra rất nhiều tiêu
chuẩn, nhưng mà người cuối cùng mà họ chọn, nói cách khác là người cuối cùng mà
họ thích đó, rõ ràng là khác biệt rất nhiều so với tiêu chuẩn ban đầu họ đưa
ra. Em không nói là sẽ giới thiệu cho chị một đối tượng không tốt, mà là nói
rằng... Tất cả các kiểu người, chúng ta đều cứ đi gặp thử cho biết, như vậy mới
dễ dàng tạo được sự tự tin, đương nhiên, người phù hợp với tiêu chuẩn của chị,
em nhất định sẽ giới thiệu cho chị.”
“Vậy
thì được rồi... Chị cũng chẳng biết có tự tin hay không có tự tin, con người
chị chẳng dễ gì bị đánh gục đâu, đi gặp nhau rồi, người ta không muốn cũng
chẳng sao cả...”
Tôi
cười cười rồi gật đầu, trong lòng thầm oán thán, nhưng cũng rất có khả năng
người khác chẳng muốn đi gặp thì sao. Tiễn chị Mã về, tôi lại tiếp đón thêm hai
người khách. Một người là bị mẹ dẫn đến, còn người kia thì tự mò đến. Người
khách đầu tiên vừa trải qua một cuộc tình thất bại, có bộ dạng dở sống dở chết,
người khách sau lại là một nam thanh niên tuổi đã cao chưa vợ - đối với tuổi
tác của anh ta, tôi chẳng hề kinh ngạc một chút nào, người này còn chưa đến ba
mươi lăm tuổi, nhưng bề ngoài trông có vẻ như năm mươi ba!
Hai
người bọn họ chẳng có gì để nói cả. Cái người mà dở sống dở chết đó còn phải để
cho mẹ kể về lịch sử yêu đương của cô ta, thanh niên có tuổi chưa vợ kia lại
rất thẳng thắn, chỉ nói mấy tiêu chuẩn: “Thứ nhất, có công ăn việc làm, thu
nhập mỗi tháng phải hơn ba ngàn; thứ hai, chiều cao không được thấp hơn một mét
sáu mươi hai; thứ ba, bề ngoài đừng có nét khiếm khuyết nào lộ liễu quá; thứ
tư, người phải có tính thật thà.”
Sau khi
tiễn hai người về cũng đã sắp đến sáu giờ rồi, tôi lười biếng vươn vai một cái,
khi đang suy nghĩ xem tối nay ăn gì liền nhận được tin nhắn của Lưu Thụy Căn:
“Bận không? Ăn cơm chưa?”.
Tôi suy
nghĩ một lúc, rồi nhắn lại cho anh: “Chưa ăn.”
“Vậy...
muốn ăn gì nào?”.
“Cái gì
cũng được.”
“Vậy...
lại ăn La Phúc Ký nhé? Anh thấy em rất thích ăn bánh bao ở đó.”
“Giờ
này, chắc hết chỗ rồi.”
“Chắc
không đến nỗi, bên ngoài đang mưa chắc không có nhiều người đâu.”
... Tôi
có tội, tôi phải thừa nhận rằng tôi thật sự có tội, mẹ kiếp, rõ ràng là tôi đã
suy nghĩ kĩ rồi, phải giữ khoảng cách với Lưu Thụy Căn, rõ ràng đã suy nghĩ kĩ
là phải nói rõ với anh ta rồi, rõ ràng đã suy nghĩ cứ để mối quan hệ này nhạt
dần đi, nhưng mà vừa nghe đến La Phúc Ký, tôi vẫn cứ kìm lòng không đặng!
Ngày
thứ hai của chu kỳ đèn đỏ, bụng của tôi thực ra vẫn có chút căng cứng, nhưng mà
La Phúc Ký có thể làm tôi quên béng đi điều này, tôi vội vàng xỏ giày vào, vớ
lấy túi xách chạy như bay về phía đó. Bên ngoài mặc dù mưa không lớn nhưng mà
cứ rả rích suốt, không khí có vẻ như lạnh hơn hôm qua, tôi vừa bước ra liền
không kìm được run lên cầm cập. Trong trường hợp này, cho dù tôi có keo kiệt
cũng đành phải nín nhịn lại mà gọi một chiếc taxi. La Phúc Ký hôm nay quả thật
không đông khách lắm, nhưng ở cửa cũng có người đứng xếp hàng, tôi vừa xuống xe
liền nhìn thấy Lưu Thụy Căn. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, so với
hai ngày trước, có chút gì đó mập hơn, trong tay cầm một chiếc ô màu đen kiểu
cũ, lặng lẽ đứng ở nơi đó, phát hiện ra tôi đến, anh nở một nụ cười vẫy tay với
tôi.
“Em đến
ngân hàng đằng kia đứng đợi một lát đi, để anh vào trước rồi nhắn tin cho em.”
Đợi cho
đến khi tôi chui vào đứng dưới chiếc ô màu đen, anh cất tiếng nói. Tiếng mưa tí
tách rơi trên chiếc ô màu đen, bảng hiệu bên kia bị gió thổi kêu lên rầm rầm,
tôi lại chẳng thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng
nhanh, đằng sau lưng căng cứng lên, hai chân mềm nhũn ra, giống như sắp không
đứng vững đến nơi nữa rồi. Tôi âm thầm hít một hơi, bàn tay vô tình đưa lên đỡ
lấy ngực.
“Sao
thế, không khỏe à?”.
“À,
không phải.”
“Anh
nghĩ là phải đợi mấy phút nữa, em qua bên đó đứng trước đi.”
“Không,
không cần đâu.” Tôi âm thầm cắn răng, “Cũng sắp đến lượt mình rồi.”
“Anh sợ
em bị lạnh cóng mất.”
“Em
không lạnh, anh thấy người em đầy thịt ra đây này, sao mà lạnh được cơ chứ!”.
Lúc tôi nói xong liền ưỡn ngực ra, tạo ra tư thế cực kỳ tráng kiện như các lực
sĩ, tạo dáng xong, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui vào cho xong –
mất mặt chết đi được!
Lưu
Thụy Căn cười, dời ô về bên phía tôi một chút, tôi xấu hổ đến mức lòng bàn tay
cũng nóng ran lên. Trong khoảng thời gian sau đó, tôi không hề dám ngẩng đầu
lên, chứ đừng nói là nhìn thẳng vào Lưu Thụy Căn nữa. Anh đứng bên phải tôi,
thế là tôi chỉ cảm thấy được rằng phía bên phải người tôi cứ tê dại đi, anh
chạm vào tôi một chút là tôi có cảm giác lâng lâng muốn nhảy cẫng