XtGem Forum catalog
Kỷ Nguyên Xem Mắt

Kỷ Nguyên Xem Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322511

Bình chọn: 7.00/10/251 lượt.

khuất phục trước ba mẹ.

Nói

thật là, khi Đặng Linh Linh kể những điều này cho tôi nghe, bụng tôi đang rất

đau, nhưng mà cách nói của cô rất hài hước, trong giọng nói lại mang chút gì đó

bất lực, làm tôi cảm thấy có một niềm vui hớn hở nho nhỏ đáng lẽ không nên có,

nó khác hẳn với việc nghe điện thoại của Trương Tường, cho nên mặc dù trong

người tôi không thoải mái, nhưng vẫn rất vui vẻ nằm trên giường nghe cô nói

chuyện.

“Em nói

nhiều quá rồi, làm ảnh hưởng công việc của chị rồi.”

“Đâu có

đâu có, bây giờ chị đang rảnh mà, em nói đi, chị cũng đang muốn tìm hiểu xem

rốt cuộc em thích tìm một người như thế nào.”

“Nói

thật với chị Hoàng, mới bắt đầu em chẳng có yêu cầu gì cả, em cảm thấy chỉ cần

mình thích, cho dù anh ta có là người ăn xin hay không, em cũng chấp nhận.”

“Nhưng

mà em có thích nổi mấy người ăn xin không? Không phải nói chuyện có tiền hay

không có tiền, mà là loại đàn ông không tài cán gì đó liệu em có cần không?”.

“... Có

thể anh ấy là một hoàng tử hoặc là đại ma vương nào đó vừa gặp phải khó khăn,

lưu lạc bên ngoài thì sao?”

Đặng

Linh Linh nói với một giọng điệu giễu cợt, sau đó cười lên ha ha với tôi, tôi

vừa cười vứa bóp bóp vào bụng: “Linh Linh, chị kết em quá đi mất!”.

“Làm

thế nào bây giờ, chị Hoàng, hai chị em ta kết lại với nhau đi.”

“Chị

thì không có áp lực gì cả, Thái hậu nhà em có đồng ý không?”

Ở phía

bên kia, Đặng Linh Linh thở dài thường thượt, sau đó cả hai chúng tôi cùng cười

phá lên. Ngay từ đầu, tôi có cảm giác con người của Đặng Linh Linh rất hay, còn

bây giờ, tôi thật sự, thật sự thích cô ấy. Cô gái này, có tài nhưng không ngạo

mạn, hòa nhã mà lại rất dí dỏm. Còn ế ẩm đến tận bây giờ, bây giờ, quả thật,

quả thật… quả thật là vì quá khép mình!

“Linh

Linh, em hòa mình vào cuộc sống của xã hội bên ngoài đi.”

“Hòa

mình vào cuộc sống của xã hội bên ngoài..>

“Đúng

rồi, đừng có giam mình trong nhà nữa, con người em như thế, đi ra ngoài tùy

tiện tìm một việc làm nào đó, đảm bảo sẽ có một đống người theo đuổi, đến lúc

đó, em chỉ việc chọn người em thích, còn những người mà khoe khoang chúng ta

lương tháng sáu ngàn gì đó, chúng ta liếc mắt nhìn vào mà làm gì cho mệt.”

“Chị

Hoàng cứ hay trêu em.”

“Chị

nói thật mà.”

Tôi

đang nói chuyện, điện thoại đổ chuông tút tút, không cần nhìn cũng đã biết chắc

tám mươi phần trăm là cái anh Trường Tường, nặng nề thở ra một cái: “Đồng chí

Trương lại gọi điện thoại, để chị giúp em từ chối.”

“Dạ, có

dễ từ chối không ạ? Nếu như không dễ từ chối, chị cứ cho anh ta số điện thoại

của em, để em từ chối, kẻo sợ chị cũng khó nói.”

“Thôi

được rồi, cứ để chị làm hay hơn, anh ta như thế này, cho anh ta số điện thoại

của em, không biết sẽ làm phiền em như thế nào nữa.”

“Thế

thì… làm phiền chị Hoàng vậy.”

“Chuyện

nhỏ ấy mà.”

“Lúc

nào rảnh em mời chị Hoàng đi uống trà nhé!”

“He he,

chị thích nhất là việc này đó, lúc đó chị sẽ không khách sáo đâu.”

“Cứ tự

nhiên, không cần phải khách sáo.”

Tôi dập

điện thoại của Linh Linh với một nụ cười còn nở trên môi, nhưng đến khi gọi

điện thoại cho Trương Tường, khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ đau khổ. Lại nói chuyện nhì

nhằng với Trương Tường một lúc, cuối cùng cũng xua đuổi được anh ta dập máy.

Tôi ôm bụng đi pha cho mình một cốc nước đường đỏ, sau đó ngủ một mạch cho đến

tận buổi chiều khi chị Vu về.

Biết

tôi không khỏe, chị Vu cũng chẳng phê bình tôi làm biếng, sau khi nghe công

việc của tôi hôm nay, liền nói: “May quá, bây giờ trong tay chị có một đối

tượng, thầy giáo dạy nhạc của trường cấp hai Nhị Thập Nhất, ba mẹ là viên chức

nhà nước, mẹ đã nghỉ hưu mở tiệm tạp hóa nhỏ, hình tượng mặc dù không tốt lắm

nhưng mà là một đứa trẻ rất tinh nhanh.”

“Một

mét bảy tư.”

Vừa

nghe những lời này là tôi đã biết, người này mà có chiều cao một mét bảy là

được rồi đây, nhưng mà điều này cũng chẳng phải việc gì to tát cả, đương nhiên

là tôi chẳng có lý do mà từ chối, ngày hôm sau tôi nói ngay với Đặng Linh Linh.

Trường cấp hai Nhị Thập Nhất là trường cấp hai trọng điểm của thành phố chúng

tôi đây, nhắc đến trường Nhị Thập Nhất, người nghe sẽ luôn thốt lên một câu

“à”, con cái của gia đình nào học tại trường đó, bố mẹ đều cảm thấy rất vinh dự

người khác cũng phải tấm tắc khen ngợi.

Kèm

theo đó là giáo viên trường Nhị Thập Nhất, hình như cũng có vẻ xuất sắc hơn

những giáo viên trường khác một chút.

“Chị

Hoàng, chị đã gặp người đó chưa?”.

“Chưa.”

Tôi thành thật trả lời.

“Thế

thì...”

Bên kia

cô có chút ngập ngừng, tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Linh Linh này, tình hình

hiện nay của em nếu như còn muốn lấy được chồng, biện pháp đáng tin nhất là xem

mắt đấy. Ở trung tâm bọn chị bên này, những người giới thiệu cho em chưa hẳn

đều là người rất ưng ý, nhưng mà phạm vi giới thiệu sẽ rất rộng. Thực ra em thử

nghĩ coi, chẳng phải là chỉ gặp mặt nhau một chút thôi sao? Nếu đồng ý thì qua

lại tìm hiểu thêm, nếu không vừa mắt thì cứ coi như là đi gặp gỡ mọi người một

chút cho biết, điều này chị cũng đã nói với em rồi, em cứ nghĩ như vậy đi.”

“Vậy

thì được..