
iện thoại gọi cho Đặng Linh Linh. Nói thật lòng, thực sự tôi có chút ngại
ngùng, bởi vì mặc dù trong người khó chịu nhưng vẫn phải nói huyên thuyên vài
câu với Đặng Linh Linh trước.
“Em có
bận bịu gì đâu mà, suốt ngày ở nhà.”
“Thế
chị có làm phiền em sáng tác không vậy?”.
“Sáng
tác cái gì đâu, chị Hoàng khách sáo quá.”
“Ha ha,
cái đó, em còn muốn đi gặp mặt người khác nữa không?”.
“Hả?”.
“Là thế
này, lúc nãy Trương Tường lại gọi điện thoại cho chị, anh ta rất thích em, à,
chị nói cái này chẳng có ý gì đâu nhé, bị anh ta bám riết không tha, chị chịu
không nổi nên mới gọi điện thoại cho em, nếu em không đồng ý, chị cũng không ép
em đâu.”
Đặng
Linh Linh im lặng một lúc: “Chị Hoàng, chị thấy em có nên từ bỏ việc xem mắt
không?”.
“Ủa?”.
“Nói
thật nhé chị Hoàng, mặc dù em năm nay mới bắt đầu xem mắt, nhưng đến nay cũng
đã gặp hơn mười người rồi, Trương Tường... là người tương đối tốt trong những
người mà em gặp.”
Giây
phút này, tôi thật sự ngưỡng mộ dì Vương lắm lắm luôn ấy!
Lịch sử
xem mắt của Đặng Linh Linh quả đúng là một vở hài kịch. Quả nhiên là đúng với
kiểu suy đoán của dì Vương, từ năm Đặng Linh Linh hai mươi lăm tuổi, cũng đã
được nghe đủ kiểu khuyên bảo như là đừng yêu cầu cao quá, còn cô khi không chịu
đựng nổi áp lực, khi bắt đầu xem mắt, cô bắt đầu được giới thiệu cho đủ các
kiểu người.
Đặng
Linh Linh thuộc tuýp người thích tự lực cánh sinh, điều kiện cá nhân mặc dù
tương đối khá nhưng điều kiện gia đình cũng chỉ thuộc loại trung bình. Ba mẹ
đều là những người công nhân bình thường, bị thất nghiệp rồi mở một tiệm tạp
hóa nhỏ, mẹ cô năm ngoái mới bắt đầu được nhận lương hưu, còn ba cô phải mấy
năm nữa mới được nhận tiền nghỉ hưu.
Tiền
của hai người cộng lại với nhau được khoảng bốn ngàn, ở thành phố này của chúng
tôi, có thể nói là đã đủ cho cuộc sống của hai người già, nhưng mà giàu thì
cũng không phải là giàu. Những người mà họ quen biết, đương nhiên cũng là những
người có điều kiện tương đương với họ.
Ba mẹ
Đặng Linh Linh thuộc tuýp người già cổ điển, những điều họ nghĩ cũng chỉ là có
một cuộc sống yên ổn là được, cho nên bất kể điều kiện của đằng trai như thế
nào, đều muốn giới thiệu cho con gái nhà mình. Mà dưới sự tẩy não liên tục của
ba mẹ, Đặng Linh Linh cũng bắt đầu nghiêng về phía suy nghĩ chấp nhận số phận.
“Mỗi
tháng con kiếm được nhiều như thế, nhưng đâu có được yêu cầu người ta cũng phải
kiếm được như thế, cũng đều là hai ba ngàn, bốn ngàn đã được xem là lương cao
rồi đấy.”
“Con
chỉ để ý đến bản thân anh ta là được rồi, dù sao thì con kiếm được cũng nhiều
mà.”
“Bây
giờ con đang còn trẻ chưa biết được đâu, tương lai rồi con sẽ hiểu thôi, đời
người mà, không thể sống một thân một mình được, con nói xem, mai này lỡ con có
đau ốm thì ai chăm sóc hả? Viện dưỡng lão? Viện dưỡng lão là nơi con tới hay
sao? Người ở đó bắt con uống nước đái nữa đấy!”.
“Con mà
không lấy được chồng, đợi mai mốt lớn tuổi rồi thì chẳng đẻ đái gì được nữa
đâu.”
...
Mặc dù
Đặng Linh Linh không ở chung với ba mẹ, nhưng mỗi lần về nhà đều phải nghe
những lời càm ràm như thế, từ khi cô về cho đến khi cô đi, tư tưởng của chủ đề
cũng giống như chính sách mở cửa thị trường vậy, cái đó gọi là không hề bị dao
động!
Lúc ghê
gớm nhất, chính là ba mẹ cô thậm chí chẳng thèm để ý đến việc kinh doanh của
tiệm tạp hóa, trực tiếp dọn đến ở tại nhà của Đặng Linh Linh, lấy một cái lý do
cực kỳ đáng yêu là để tiện bề chăm sóc cho cuộc sống của Đặng Linh Linh, thực
tế là vì cái việc hôn nhân trọng đại của cô mà thôi.
“Mẹ
biết là con bận bịu với công việc, bận bịu viết lách mấy thứ kia, nhưng mà
những việc đó thực ra không quan trọng, tương lai con vẫn có thể làm mà, nhưng
cái việc cưới chồng, con cũng chỉ còn có hai năm nữa mà thôi. Cô Hai của con
cũng đã nói rồi, phụ nữ sinh con đẻ cái cũng cần phải để ý đến tuổi tác nữa
đấy, qua cái lứa tuổi đó thì chẳng dễ đẻ nữa đâu, mà đứa trẻ được sinh ra cũng
dễ bị dị tật, con nói thử xem, nhỡ khi con sinh ra một đứa bé không có tay hay
là không có chân thì sau này làm thế nào hở? Cho dù con có kiếm được nhiều tiền
như thế nào đi chăng nữa, cũng có kiếm đủ tiền cho nó chữa bệnh không? Bây giờ
nuôi một đứa trẻ đã khó khăn rồi, nuôi một đứa như thế, thì cả cuộc đời này con
làm sao mà sống được nữa đây!”.
Rồi lại
than ngắn thở dài, làm giống như kiểu Đặng Linh Linh sắp đẻ ra một đứa con dị
dạng đến nơi rồi ấy.
Bản tính
của Đặng Linh Linh vốn là một người lãng mạn. Nữ thanh niên hoạt động nghệ
thuật mà, chắc là cũng có suy nghĩ về duyên phận, tình yêu này nọ. Mặc dù cô
sống khép mình, ở nhà suốt cả ngày, nhưng mà cô luôn một mực cho rằng duyên
phận của mình thì sẽ thuộc về mình thôi, cho dù là mình có ở nhà không đi ra
khỏi cửa, nhưng mà nếu thật là chân mệnh thiên tử thì cũng có thể rớt vào trong
nhà cô từ ban công lắm chứ.
Nhưng
cái sự lãng mạn của cô có to đến nhường nào đi nữa cũng không thể nào địch nổi
với cái sự càm ràm của ba mẹ mình, cuối cùng sau mười mấy ngày mẹ Đặng theo
sát, cô đã cúi đầu