XtGem Forum catalog
Kỷ Nguyên Xem Mắt

Kỷ Nguyên Xem Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322530

Bình chọn: 9.5.00/10/253 lượt.

phải chi tiêu cho chuộc sống khoảng

ba ngàn chứ. Rồi sau đó nữa thì sao, có sinh con hay không? Có phải nuôi người

già hay không? Mà cái công việc này của mày cũng chẳng có gì chắc chắn ổn định

cả, anh ta cũng giống như mày vậy, cả hai đứa bọn mày không ai được phép thất

nghiệp, một người thất nghiệp, sợi dây kinh tế của gia đình đứt ngay lập tức.

Còn ba mẹ của hai người nữa, tình hình ba mẹ bên mày như thế nào mày hiểu mà,

tương lai không tìm mày có việc này việc nọ đã là tốt lắm rồi, hy vọng họ giúp

đỡ mày e rằng là cũng khó khăn, bên phía anh ta, chắc là cũng chẳng khá hơn là

bao nhiêu. Nếu như có tai nạn hoặc thiên tai nào thì..."

"La

Lợi, có phải mày bị đau bụng kinh không hả?"

"Cái

con chết tiệt này, cứ không chịu thừa nhận lòng tốt của người khác! Nói tóm

lại, tao đã nói hết cho mày nghe rồi đấy, nghe hay không mặc kệ mày"

La Lợi

nói xong rồi dập điện thoại mất, tôi ngẩn ngơ với cái điện thoại một lúc rồi

cũng vứt nó sang một bên. Tôi cảm thấy những lời La Lợi nó có cái gì đó không

đúng, nhưng mà, tôi thấy cái việc đó cũng quá xa xôi đối với mình. Đúng là tôi

cảm thấy Lưu Thụy Căn rất được, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc tiếng

tới với anh ta, Không chỉ là anh ta, mà đối với bất kỳ người nào khác cũng vậy.

Đêm nay

tôi không lên mạng lang thang như mọi hôm, chỉ lấy con heo ngày hôm qua vẽ xong

ra tô màu cho nó. Sau đó tôi đi rửa mặt, đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Làm việc ở

trung tâm môi giới hôn nhân này khổng phải là một nghề có thể phát triển lâu

dài được, đặc biệt là nơi giống như đoàn kịch lưu động của chúng tôi như thế

này. Làm việc ở những nơi khác có thể còn có cơ hội mà vươn lên, những nơi nào

không tốt lắm thì coi như là tích lũy kinh nghiệm, còn làm bà mai… Không lẽ

muốn tôi như nhảy từ đầy vào phim Phi thành vật nhiễu sao? Sở dĩ tôi vẫn cứ ở lại nơi

này, ngoài việc bản thân tôi thực sự không có tài năng gì, lại chẳng có chí khí

lớn lao gì cả, một nhân tốt quan trọng nhất đó chính là, chị Vu đã cho tôi một

chỗ ở trọ. Một tháng hai trăm tệ, tôi đã có thể ngủ ở trong một căn phòng nhỏ ở

văn phòng. Mỗi ngày tan tầm, tùy tiện ăn cái gì đó ở bên ngoài, sau đó quay về

lại lên mạng vẽ tranh, đến giờ thì đi tắm rửa rồi ngủ, có thể ngủ cho đến tận

tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, chính cái việc này mà La Lợi cứ ngưỡng mộ tôi

suốt.

Cũng

bởi vì tiện lợi, cho nên tôi cứ lượn lờ đến mười hai giờ mới đi ngủ, mà hôm nay

mới mười giờ rưỡi tôi đã đi ngủ rồi, vào đúng lúc khi tôi sắp lên giường, Lưu

Thụy Căn nhắn tin cho tôi: “Nghỉ ngơi sớm một chút, mơ một giấc mơ đẹp nhé!”

Tôi

ngẩn ngơ một lúc lâu trước tin nhắn này, sau đó quyết định lần sau gặp nhau,

nhất định phải nói rõ với anh, mặc dù tôi không thể phơi trần cái sự dối trá

của La Lợi ra được, nhưng không thể cứ kéo dài như thế này mãi được.

Tôi suy

nghĩ đâu vào đấy hết rồi, nhưng đến ngày hôm sau khi Lưu Thụy Căn hẹn hò với

tôi lần nữa, tôi chỉ có thể vội vàng từ chối anh, bởi vì, cái chu kì đèn đỏ mà

tôi ngày ngày nhắc đến đó đã rời tôi! Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây trông có vẻ

mạnh khỏe cường tráng như thế này, hai vai có thể gánh được núi Thái Sơn, một

chân có thể lướt qua bốn bể, nhưng mà khi chu kì đèn đỏ đến, tôi sẽ biến thành

một con mèo bệnh ngay lập tức, điều mong muốn nhất là được cuộn tròn trên

giường, đánh một giấc quên cả trời đất.

Vào

những lúc như thế này, cơ thể tôi yếu ớt hơn bất cứ lúc nào, còn tâm trạng thì

bực bội, rất khó có thể giữ được cái vẻ mặt như khúc gỗ của tôi lúc bình

thường. Chị Vu và dì Vương đều là phự nữ, hiểu rất rõ nỗi đau khổ của tôi, mỗi

lần đến những ngày này đều cho tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, tất cả mọi việc đều có

thể dời lại đến ngày sau – dù sao ở chỗ chúng tôi đây cũng chẳng có văn kiện

khẩn nào.

Nhưng

hôm nay tôi lại tự tạo ra tội lỗiẹ kiếp cái tên Trương Tường cứ không ngừng gọi

điện quấy rối tôi. Anh ta cứ một mực tin tưởng rằng Đặng Linh Linh có cảm tình

với anh ta, một mực tin tưởng chỉ cần anh ta cố gắng thêm một chút nữa, Đặng

Linh Linh sẽ chấp nhận anh ta, một mực tin tưởng rằng chỉ cần tôi cho anh ta số

điện thoại, anh ta sẽ có được trái tim của Đặng Linh Linh. Ban đầu tôi còn cố

kiên nhẫn để trả lời anh ta, nghe một thôi một hồi, tôi chỉ có thể ậm à ậm ừ

cho xong chuyện.

“Chị

Hoàng này, tôi đã nộp tiền rồi đấy nhé, ngày đó các chị hứa hẹn tốt đẹp với tôi

lắm cơ mà.”

“Đúng

thế, nhưng mà việc này cần phải có sự đồng ý của cả hai bên…”

“Tôi

biết cô Đặng Linh Linh không đồng ý lắm, có điều tôi vẫn còn có cơ hội mà, chị

Hoàng à, thật đó, chị giúp tôi hỏi lại xem đi mà…”

Hỏi cái

con khỉ mốc hỏi cái con khỉ mốc hỏi cái con khỉ mốc! Tôi cầm điện thoại mà muốn

vứt nó luôn. Nếu như bình thường tôi có thể nói chuyện với Trương Tường thêm

một lúc nữa, nhưng bây giờ tôi chẳng có chút sức lực nào nữa rồi, không biết

làm cách nào đành phải đồng ý với anh ta.

Trương

Tường sau khi nghe tôi nói nửa tiếng sau nhất định gọi lại cho anh ta, lúc này

mới tắt điện thoại. Tôi thở thở hổn hển, uống một ly nước đường đỏ, lúc này mới

cầm đ