
ng hiệu ra rộng rãi, thì mọi người phải chạy đến đây
ăn thôi, mấy ngày nghỉ, lễ, tết thì không nói làm gì, cho dù là những ngày bình
thường, ở đây thường xuyên xảy ra hiện tượng như thế này: năm giờ rưỡi mở cửa,
bốn giờ đã có người đứng xếp hàng, mà tôi vừa đến đây, thấy ngay Lưu Thụy Căn
đã đứng đó xếp hàng rồi.
Lúc này
đây Lưu Thụy Căn đang đứng giữa vị trí vào cửa và không vào cửa, anh đứng trong
đội ngũ đó, hai tay cho vào túi, cổ áo khoác được bẻ thẳng đứng lên, đứng ở góc
độ này, tôi chỉ có thể nhìn thấy khóe môi anh đang mím lại, trông chẳng có vẻ
gì như đang mất kiên nhẫn, nhưng mà trên trán lại hiện lên nét gì đó có nghị
lực.
Đột
nhiên, tôi cảm nhận được trái tim tôi đang nhảy nhót, bỗng nhiên xuất hiện một
thứ cảm giác mặt đỏ tía tai, trong khi hoảng loạn, nhất thời xúc động muốn quay
gót bỏ đi, mà cũng vào lúc này thì Lưu Thụy Căn bỗng nhiên quay đầu qua, nhìn
thấy tôi, anh cười: “Em đến rồi à?”.
“À, ờ.”
“Sắp
đến lượt mình rồi.”
Nói mấy
câu như vậy, mọi người lại tiến về phía trước một bước, cả hai chúng tôi cùng
nhau bước vào cửa chính, bước vào được bên trong. Vào được bên trong, thực ra
cũng đã đến giờ bán. Tiếng tăm lẫy lừng của La Phúc Ký đồn xa, mùi vị của bánh
bao thì không có gì để nói, nhưng mà đây không phải là nơi thích hợp để ngồi
lâu, mùi vị thức ăn cũng bình thường, cũng có rất nhiều người thích mua bánh
bao rồi đến chỗ khác ăn. Đương nhiên, ở đây cũng có thể ngồi lại được, có điều
không khí ồn ào, phục vụ tệ hại, nhờ phục vụ rót một cốc nước phải hét khản cả
cổ, cho nên ít người sẽ ngồi lâu ở đây.
“Anh,
anh đến đây đợi lâu lắm rồi ạ?”. Mẹ kiếp, sao tự nhiên chị đây lại trở nên cà
lăm thế này>
Lưu
Thụy Căn mỉm cười: “Cũng đợi không lâu lắm, hôm nay người không đông.”
Tôi
trầm mặc, chỉ cảm thấy mặt mình lại đỏ hơn một chút nữa rồi.
“Cởi áo
ra đi.”
Tôi ngơ
ngác, Lưu Thụy Căn nói: “Nếu không lát nữa ra ngoài sẽ lạnh đó.”
Tôi
lặng lẽ cởi áo khoác ngoài ra, âm thầm cảm thấy may mắn vì tâm tư bị dì Vương
cằn nhằn hôm nay không nằm ở chiếc áo khoác nghề nghiệp ấy, nếu không, nếu
không sẽ như thế nào tôi cũng không biết nữa, tôi cảm thấy bản thân mình cứ có
chút gì đó không phải.
Lưu
Thụy Căn không nói gì nữa, tôi cũng trầm mặc, có điều trong lòng rối như tơ vò.
Đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thì đến lượt chúng tôi. Lưu Thụy Căn chọn hai
món gỏi, hỏi tôi ăn được bao nhiêu bánh bao.
“Ba
xửng.”
Lưu
Thụy Căn kinh ngạc, tôi nói: “Đúng ba xửng, một mình em có thể ăn ba xửng.”
Mẹ nó
chứ, không nghĩ nữa, khó khăn lắm mới đến được La Phúc Ký một lần, khó khăn lắm
mới không phải móc tiền túi ra trả, khó khăn lắm mới được ăn thoải mái một bữa,
không ăn đến mức phải dựa vào tường để lần lần bước ra về sẽ cảm thấy có lỗi
với bản thân lắm!
“Em ăn
được lắm ấy.”
Tôi
nghiến răng nghiến lợi nói, Lưu Thụy Căn nói: “Con gái ăn được là có phúc đấy.”
Tôi cảm
thấy cái mặt nạ của mình đã bắt đầu rạn nứt, bên đó Lưu Thụy Căn đã nói: “Cho
tám xửng.” Lần này đến lượt tôi hết hồn, Lưu Thụy Căn nói: “Anh chỉ ăn được hai
xửng thôi, còn lại ba xửng em mang về, làm thức ăn cho buổi sáng mai.”
Nếu như
bây giờ tôi có đuôi, nhất định sẽ rất phấn khích ngoáy đuôi với anh ta, chao
ôi, người đâu mà tốt thế! Bất kể người này có điều kiện gì, thân phận như thế
nào, thì cái tố chất này, cái tính khoan dung này, ở trung tâm môi giới hôn
nhân của chúng tôi được xem là đối tượng xem mắt đẳng cấp cao, nếu như bây giờ
La Lợi ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ lắc vai cô đạo văn Mã Giáo Chủ: “Người
đàn ông như thế này làm sao mà mày bỏ qua hả? Làm sao bỏ qua? Làm sao bỏ qua
được hả hả hả hả...”
Bữa ăn
này tôi và Lưu Thụy Căn cũng chẳng nói năng gì với nhau nhiều, anh vẫn xem điện
thoại của mình, có điều bây giờ cái hành động này của anh đã không còn làm tôi
thấy ác cảm, thực ra ngay từ đầu cũng không có, ngày đó là tôi đang đứng trên
lập trường của một bà mối, cho rằng anh ta không biết cách lấy lòng phụ nữ, cơ
mà hiện nay, tôi chỉ tò mò anh rốt cuộc đang xem cái gì. Có điều cho dù trong
lòng hồ nghi, tôi cũng không hỏi, thứ nhất, tôi không muốn có sự dây dưa quá
sâu với anh, ngoài việc nhìn điện thoại ra, Lưu Thụy Căn thật sự là một người
đàn ông tốt, mà người đàn ông tốt như thế này, hiện nay tôi bắt đầu có chút không
đành lòng, hơn nữa nhìn điện thoại thì cũng chẳng có tội lỗi gì; có điều, sở dĩ
tôi có thể kiềm chế lại không mở miệng ra hỏi là bởi vì, bánh bao của tôi đã
được bưng lên rồi.
Bữa ăn
này tôi ăn một cách sung sướng, đặc biệt là nghĩ đến việc tôi không phải móc
túi trả tiền, phát tác tập tính của tiểu thị dân, tôi cảm thấy cả người từ
ngoài vào trong cứ sướng rơn lên. Cái sự sung sướng này kéo dài cho đến khi Lưu
Thụy Căn gọi người đến tính tiền.
“Của
anh tổng cộng hết một trăm tám mươi chín đồng.” Lưu Thụy Căn lấy ví ra, tôi thì
lại trừng mắt lên: “Cái gì, chúng tôi chỉ chọn thêm có hai món gỏi mà!”.
“Đúng
vậy, chị chọn hai món gỏi, một đĩa dưa chuột trứng gà hai mươi đồng, một đĩa
rau hấp ba màu mười chín đồng, tám xửng bánh bao