
Tôi gật
gật đầu.
“Vậy em
thử nghĩ xem, có mấy người trong thành phố chúng ta xứng đôi với cô ấy?”.
“Chắc
là cũng rất nhiều chứ.”
“Đúng
là không ít, nhưng mà em nói người ta đẹp, lại có tố chất, mỗi tháng còn kiếm
được cả một vạn... Cho dù là chỉ kiếm được năm sáu ngàn đi, có mấy người chưa có
bạn gái? Huống chi cô ta là người sống khép mình, cô ta đi đâu để tìm người đàn
ông cân xứng với mình? Nếu như hoàn cảnh gia đình của cô ấy khá, cònúp cô giới
thiệu một hai người, nhưng mà cô ấy sống khép mình đến mức không lấy chồng nổi,
hay là gia đình cũng có vấn đề...”
Nghe
đến đây tôi muốn nói chen vào, anh Hai lại nói tiếp: “Đây chỉ là suy đoán của
anh, có lẽ trong gia đình cô ấy không có vấn đề gì, đây chỉ là lấy ví dụ mà
thôi. Ý anh muốn nói, nhất định là cô ấy đã nghe không ít những lời khuyên về
cách chọn người, ví dụ điều kiện bên ngoài đều là thứ yếu, chỉ cần nhân phẩm
tốt, kiếm được tiền hay không không quan trọng. Mà dưới tác động của những lời
khuyên này, cô ấy nhất định cũng đã gặp phải những đối tượng kém hơn rất nhiều,
mà do có những người đó làm nền, cho nên Trương Tường, đã được những người kia
làm nền nên cũng có vẻ như tạm ổn.”
“Theo
như lời anh nói, Đặng Linh Linh còn có khả năng chấp nhận à?”.
“Cái
này, anh không dám nói bừa đâu.”
Tôi cảm
thấy rất mâu thuẫn, từ trong đáy lòng, tôi cảm thấy nếu Đặng Linh Linh kết đôi
với Trương Tường thì quả thật là quá bị sỉ nhục, nhưng làm một thành viên của
trung tâm môi giới hôn nhân, đặc biệt là những người đã thu tiền, tôi không thể
kéo Đặng Linh Linh ra nói, cô gái ơi, cô xứng đáng có được người tốt hơn như
vậy nhiều, nhất định không được đồng ý!
Có điều
được anh Hai khai thông cho như vậy, tiện thể tôi khơi thông cái vấn đề về Lưu
Thụy Căn kia luôn – chẳng lẽ cái tên đó đã gặp người phụ nữ cực phẩm hơn, cho
nên giống như Đặng Linh Linh, cảm thấy tôi rất được?
Vừa
thoáng có suy nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy mâu thuẫn, cũng không biết
nên cảm thấy vui mừng vì cái nhân phẩm của tôi không trượt hạng đến đáy, hay là
nên buồn rầu vì có người lại đánh bại tôi vào cái điểm sở trường nhất của mình.
Có điều không để cho tôi suy nghĩ ra cho rõ ràng, Trương Tường lại gọi điện
thoại đến, dưới sự truy hỏi của anh ta, tôi phải nói rằng Linh Linh đang suy
nghĩ, hắn ta càng hưng phấn hơn, truy hỏi số điện thoại, tôi đau khổ đến mức
muốn rên rỉ thành tiếng, khó khăn lắm mới thuyết phục được hắn ta.
“Phiêu
Phiêu, có phải em còn gặp chuyện gì buồn phiền không hả?”.
Vừa
buông điện thoại, anh Hai nói lại nói tiếp, tôi trề môi nói: “Không phải anh
biết rồi à?”.
“Còn có
chuyện khác nữa thì phải, nếu như chỉ có mỗi chuyện đó, chắc em không đến nỗi
như vậy>
Người
quen chỉ có những lúc này là không tốt thôi, tôi và anh Hai quen biết nhau tám
năm, đều đã đi guốc trong bụng của nhau, muốn giữ một chút bí mật riêng tư cũng
chẳng dễ dàng gì.
Thấy
tôi không nói gì, anh hỏi lại lần nữa: “Cuối cùng là chuyện gì?”.
“Anh
muốn biết thật à?”.
“Em nói
ra rồi anh mới giúp được chứ.”
“Việc
này, có vẻ hơi khó khăn.”
“Thì cứ
nói ra đi đã.”
Tôi
không lên tiếng, anh Hai chớp chớp hàng lông mi dài của mình, “Nói đi, nói đi
mà, nói ra cho anh nghe đi mà.”
Anh Hai
cao một mét bảy mươi tám, cân nặng bảy mươi tám ki-lôgam, cái tên này khung
xương to, năm xưa khi đang bình thường thì không thấy rõ, bây giờ đứng đó trông
rất vạm vỡ, nhưng khi vẻ đẹp nữ tính của anh ấy lộ ra thì cũng như trước đây
thôi, làm người khác phải say mê.
“Phiêu
Phiêu, Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu...”
“Chu kỳ
đèn đỏ của em sắp đến rồi.”
Anh
Hai trề môi nhìn tôi.
“Anh có
cần giúp em nữa không?”.
“Anh...
có thể giúp em mua đường đỏ, cả băng vệ sinh nữa.”
“Vậy
bây giờ anh đi đi.”
Anh Hai
ngớ người ra, tôi cười một cách gian tà: “Việc này có cần phải chuẩn bị trước
không vậy?”.
Tôi
trêu ghẹo anh Hai xong, tâm tình cuối cùng cũng khá lên một chút, buổi tối còn
ăn ké với anh một bữa cơm, đàn quạ đen của ngày hôm nay cuối cùng cũng đã bay
qua khỏi đầu tôi.
Buổi
tối, văn phòng chẳng có ai, một mình tôi ngồi mở máy vẽ tranh, mặc dù bị đả
kích ở tòa soạn truyện tranh, mấy năm nay, tôi cũng đã cảm thấy mình thực sự
chẳng có duyên phận mấy với truyện tranh, nhưng mà, đã trở thành sở không có
được công việc đó, chẳng lẽ không cho phép tôi tự tìm niềm vui sao?
Mặc dù
cái sở thích này thường bị La Lợi chỉ trích, nói rằng thay vì tập trung thời
gian, sức lực cho việc này, chi bằng đi học thêm một lớp gì đó, để sau này tìm
một công việc chắc chắn hơn, nhưng mà tôi cứ mê mẩn hết cả người không thay đổi
được. Chị đây mặc dù không nhà cửa không tiền tài không con cái, nếu như một
chút niềm vui này không giữ lấy, thì sống làm cái quái gì nữa.
Tôi
đang vẽ thì điện thoại bỗng đổ chuông, cầm lên xem, lại là Lưu Thụy Căn.
Ngón
tay của tôi đang do dự di chuyển giữa hai bàn phím nghe và tắt.
Nghe,
hay là không nghe, đây là cả một vấn đề.
“Chào
anh.” Cuối cùng tôi vẫn nghe điện thoại.
“Chào,
chào em... Là, là La Lợ