Insane
Kỷ Nguyên Xem Mắt

Kỷ Nguyên Xem Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323611

Bình chọn: 10.00/10/361 lượt.

y, tôi không tự chủ được mà nhìn

Lưu Thụy Căn đến thất thần.

Người

này chắc có vấn đề gì đó, anh quen với tôi chắc là có mục đích khác? Là muốn

lừa tôi ư? Nhưng mà anh ta lừa tôi làm cái gì? Tiền bạc? Tôi có sao? Sắc đẹp?

Càng không cần nói! Anh phí phạm thời gian và sức lực ở tôi, hoàn toàn có thể

đi lừa một cô bé thiếu kinh nghiệm sống mà.

Lưu

Thụy Căn nhìn tôi: “Nói đi, em nhìn anh nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.”

“Làm

sao anh biết được, không phải anh đang xem ti vi à?”.

“Em ở

bên cạnh anh, làm sao anh có thể toàn tâm toàn ý xem ti vi cho được?”.

Mẹ

kiếp! Đây là những lời nói khéo léo, đây là những lời nói ngọt tựa mía lùi, đây

là những viên đạn có hình cái kẹo, thời gian gần đây, anh luôn luôn quan tâm

đến thời sự, rất quan tâm mà, nhưng không thể nào che giấu được, những lời nói

này làm tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

“Hứ”, tôi

lên tiếng: “Anh đừng đùa giỡn em nữa, khi anh xem ti vi chăm chú hơn khi nhìn

em nhiều.”

“Thực

ra khi anh xem ti vi anh đều nhìn em đấy chứ, chỉ là khi anh nhìn em... cứ ngại

thế nào ấy.”

Anh ấy

có ngại ngùng hay không thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết, là tôi ngại

ngùng trước. Thực ra tôi không hề để ý lắm, khi anh ấy cùng tôi xem ti vi, đối

với tôi mà nói, chỉ cần được ở cùng với anh, tôi đã cảm thấy mãn nguyện, chỉ

cần anh đừng nhìn người phụ nữ khác khi anh đang ở với tôi, thì tôi chẳng có bất

kỳ ý kiến nào.

Giống

như lúc nãy tôi nói, không biết nói gì, chỉ cần có việc để làm, xem ti vi, còn

có thể trao đổi với nhau, từ những lúc trao đổi với nhau như thế có thể hiểu rõ

người khác hơn.

Nghe

được những lời này, mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng lên, đành phải giả vờ giả vịt:

“Anh mà cũng biết ngại hả?”.

“Anh

cũng là người mà, đúng không?”.

Tôi cố

làm ra vẻ kinh ngạc, Lưu Thụy Căn cười: “Nói mau, đừng chuyển chủ đề nữa.”

“Thực

ra cũng chẳng có gì, chỉ là lần trước La Lợi gặp anh rồi đó.”

“Ừ.”

“Anh có

cảm giác gì?”.

“Cái gì

mà cảm giác gì?”.

“Thì

anh gặp La Lợi, anh có cảm giác gì?”.

Ngón

tay của Lưu Thụy Căn dí vào trên đầu tôi: “Em suy nghĩ nhiều quá, có phải anh

chưa thấy ảnh cô ấy bao giờ đâu.”

“Nhưng

mà trong ảnh và người thật không giống nhau mà.”

“Được

rồi, cô ấy rất đẹp, nhưng mà có tác dụng gì? Người đẹp đầy ra đấy, anh có đi

tìm người ta hết được không?”.

Tôi

nhìn anh không nói gì, Lưu Thụy Căn nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều quá nữa.”

“Em có

suy nghĩ gì nhiều quá đâu.”

Lưu

Thụy Căn nhìn tôi: “Chà, thực ra không ngờ lại gặp bọn em ở Tử Kinh.”

“Ý anh

là sao?”.

“Cũng

chẳng có gì cả... Nói như vậy cũng không đúng lắm, dù sao em chỉ nghe thôi là

được rồi, đừng để trong lòng.”

Anh

nhìn tôi với chút do dự, tôi gật gật đầu: “Anh nói đi.”

“La Lợi

gọi em đến Tử Kinh phải không?”.

“Dạ.”

“Cô ấy

gọi em đến để làm gì?”.

“Cũng

chẳng có việc gì... Chỉ là nói chuyện thôi, không phải anh nói công ty anh có

việc sao? Em rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, lại mấy ngày rồi không gặp cô

ấy...”

“Em cảm

thấy cô ấy đến đó có bình thường không?”.

“Có gì

mà không bình thường chứ?”.

“Giá cả

ở Tử Kinh chắc em có biết chứ, mà công việc của La Lợi, anh cũng biết, em cảm

thấy với thu nhập của cô ấy có đến đó được không? Anh không có ý gì khác, chỉ

là muốn nói, cho dù cô ấy đến đó, cũng không nên mặc loại quần áo kiểu đó.”

“Đó là

kiểu quần áo thường ngày hay mặc sao?”.

Trong

lòng tôi thực ra rất tán đồng với lời nói này của Lưu Thụy Căn, không cần anh

nói, tôi cũng biết La Lợi có gì đó không ổn, nhưng La Lợi là bạn của tôi, người

bạn thân nhất của tôi, trong ý thức của tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều lắm:

“Bình thường cũng sẽ không mặc như thế, nhưng biết đâu người ta có hẹn ở đó,

anh không biết đâu, cô ấy bây giờ tìm được một người bạn trai có điều kiện.”

Lưu

Thụy Căn gật gật đầu, không nói gì cả. Tôi nhìn anh: “Sao thế? Anh không đồng ý

à?”.

“Không

phải, em nói như thế này cũng có lý.”

Mặc dù

anh nói như vậy, nhưng trong lòng tôi không dám chắc chắn lắm. Nói thật lòng,

tôi rất sợ thái độ như thế này của anh, thái độ này làm tôi luôn cảm thấy mình

ấu trĩ, mà đồng thời, lại cảm thấy mình cách xa anh hơn. Tôi không biết phải

làm thế nào để đánh tan cảm giác này, chỉ biết cười ngô nghê với anh, làm ra vẻ

đắc ý với anh: “Đó là điều đương nhiên, từ trước đến nay em nói năng luôn có

lý.”

Anh

cười cười: “Em có cảm giác gì?”.

“Cái

gì?”.

“Không

phải em nói La Lợi tìm được một người bạn trai có điều kiện cực kỳ tốt hay sao?

Cảm giác của em thế nào?”.

Anh nói

một cách tự nhiên, nhưng sao tôi lại cảm thấy trong câu nói này có ý giết

người, có lẽ nói như vậy có chút phóng đại, nhưng tôi lại có thể khẳng định,

Lưu Thụy Căn rất để ý đến vấn đề này. Tôi vẫn ngồi dựa vào ghế sofa, sau lưng

đã cứng ngắc từ lúc nào, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nói thật lòng nhé, theo

tình hình chung thì mỗi cô gái... ít nhất thì là đa số các cô gái, đều hy vọng

bạn trai của mình, ông xã của mình cực kỳ tuyệt vời. Phải có học thức, có tài,

dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc, si tình mãi mãi. Giống như đàn ông các anh hy

vọng bạ