
n gái của mình xinh đẹp, dịu dàng, dáng chuẩn, hiểu ý của người khác,
đúng không?”.
Lưu
Thụy Căn chỉ cười cười, tôi tiếp tục nói: “Người bạn trai đó của La Lợi em chưa
gặp, cũng không thể nào nói gì được, nhưng mà em muốn nói là, điều kiện là một
chuyện, thích lại là một chuyện khác. Giống như điều kiện của Hoàng Dung tốt
như thế, lại cứ đi thích Quách Tĩnh[2'>. Người có điều kiện tốt như
anh, không phải cũng dính người như em sao?”.
[2'> Hoàng Dung, Quách Tĩnh: Hai nhân vật trong phimAnh hùng xạ
điêu của Kim Dung.
Nói đến
câu cuối cùng, tôi nằm bò ra trên ghế sofa mà cười, trong lòng lại thấy có chút
chua xót và thấp thỏm không yên.
“Chỉ có
em mới nói a.”
“Thì
điều kiện của anh tốt hơn em thật mà.”
Lưu
Thụy Căn cười, xoa xoa mái tóc của tôi: “Phiêu Phiêu...”
“Hả?”.
“Em đã
rất tốt rồi.”
Giọng
nói này quá dịu dàng, ngoài việc trầm ngâm, nhất thời tôi không biết phải trả
lời thế nào.
“Ít
nhất bây giờ cũng đã gầy hơn hồi xưa.”
Tôi
nhích về trước ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lưu Thụy Căn,
tôi nghiến răng: “Anh hãy đợi đấy, đợi em gầy đi, em nhất định sẽ là một mỹ nữ
cực hot, đến lúc đó, đàn ông theo đuổi em xếp hàng từ đầu bên này qua đầu bên
kia thành phố, cho anh tức chết luôn!”.
“Được
được được, anh sẽ đợi, đến lúc đó...”
Đến lúc
đó thế nào anh không nói, chỉ để lại cho tôi một nụ cười khó mà hiểu được. Tôi
cảm thấy đó là một nụ cười chế giễu, một nụ cười bất lực, một nụ cười yêu
chiều, nhưng mà trong lòng, lại có chút gì đó không dám chắc chắn. Tôi không
suy nghĩ nhiều, bởi vì từ sau khi tôi phát hiện ra tình cảm của mình, tự nhiên
tôi trở thành một kẻ đa nghi như thế này đây.
Lời nói
ngày hôm đó của La Lợi nhanh chóng bị tôi vứt ra khỏi đầu, hơn nữa thời gian
cuối năm cũng đã gần kề, trung tâm môi giới của chúng tôi ngày càng bận rộn
hơn. Trước đây phần lớn thời gian chỉ thấy phụ huynh sốt ruột, mà gần đây, giới
trẻ cũng sốt ruột theo rồi, thậm chí còn xuất hiện việc bỏ tiền ra thuê một
người làm người yêu của mình nữa.
Tôi
bận, Lưu Thụy Căn còn bận hơn, thời gian gặp nhau của chúng tôi đương nhiên là
cũng ít lại. Hẹn hò ít đi, trong lòng nhớ nhung thì cũng thế thôi, tôi chỉ lo
lắng việc ăn uống hàng ngày của anh. Người này trông có vẻ đáng tin cậy vậy đó,
nhưng mà những việc hàng ngày trong cuộc sống thì cũng linh tinh lắm. Ăn sáng
chỉ ăn qua loa, buổi trưa ăn ở cơ quan, buổi tối không xác định phương hướng.
Thời gian trước tôi qua đó, buổi tối anh ăn uống có qui luật hơn một chút, buổi
sáng có thể hâm lại thức ăn tối hôm trước để ăn, mặc dù ăn thế cũng chẳng tốt
gì, nhưng mà còn hơn ăn món quẩy chiên>
Nhưng
bây giờ tôi không đến chỗ anh được, trông mong vào việc anh nấu nướng chắc chắn
là không thực tế. Bây giờ trời lạnh, một lần tôi có thể nấu nhiều hơn một chút,
để anh ăn được nhiều lần. Đương nhiên, cũng chỉ làm được những món mà có thể
hấp, để lâu được như sủi cảo mà thôi.
“Không
cần phải phiền phức như thế này đâu, bên ngoài cũng có bán mà, anh ăn cái gì
cũng được.”
“Được
thôi, anh ăn mấy cái loại dầu chiên đi chiên lại đó cho nhanh chết!”. Tôi nói
chuyện hùng dũng như thế, nhưng mà thực ra, trước đây tôi cũng ăn nhiều ở bên
ngoài. Đối với một người thèm ăn, loại dầu bẩn hay mấy chất tạo màu thực phẩm
gì gì đó cũng không thể nào mà ngăn cản được!
Ngày
hôm đó, tôi mua một ít cà rốt và khoai, gọt sẵn thành từng khoanh để chuẩn bị
hấp. Đang thái, bỗng nghe điện thoại bên ngoài đổ chuông. Con người ở thời đại
này, điện thoại cố định hình như càng ngày càng ít khi được sử dụng, cái điện
thoại này của Lưu Thụy Căn chủ yếu dùng để lên mạng cho thoải mái.
Người
ta đều nói, bạn gái nên thường xuyên kiểm tra tin nhắn, điện thoại của người
yêu gì gì đó, nhưng mà tôi lại chưa bao giờ làm chuyện này. Mặc dù tôi không
đẹp, mặc dù trước đây cũng không có ai theo đuổi, nhưng mà trong thâm tâm, tôi
vẫn có một chút gì đó gọi là kiêu hãnh. Tôi đã từng nói với Lưu Thụy Căn, nếu
như anh thích người khác, hoặc không muốn quen với tôi nữa, cứ thẳng thắn nói
với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không níu kéo anh, bất kể khi nào, tôi cũng sẽ ủng hộ
anh.
Đúng thế,
thực sự tôi lo lắng Lưu Thụy Căn không thích tôi, thực sự là tôi cũng không tự
tin, nhưng mà tôi có lòng kiêu hãnh. Cho dù tôi có thích anh đến cỡ nào đi
chăng nữa, khi anh muốn chia tay với tôi, tôi cũng sẽ không cầu xin anh.
Điện
thoại đổ chuông từng tiếng một, mới đầu tôi giả vờ như không nghe thấy, nhưng
sau khi điện thoại đổ chuông mười mấy lần liền, tôi bắt đầu lo lắng không biết
có phải người ta có chuyện gì cần tìm anh gấp không, mà lại không gọi vào điện
thoại di động được? Theo như tôi biết, người biết số điện thoại di động đều là
người bình thường, nhưng mà biết số điện thoại cố định, e rằng là người tương
đối thân thiết rồi.
Điện
thoại đổ chuông hơn hai mươi tiếng, cuối cùng tôi cũng nhấc máy, tôi vừa a lô
một tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến một âm thanh chói tai: cuối cùng cũng
nhấc máy hả?”.
“Xin
hỏi... Chị là ai ạ?”.
“Em
không phải