Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324760

Bình chọn: 7.00/10/476 lượt.

phía sau.

Lần đầu tiên tô Dương nhìn thấy Diệp Tử Nam như vậy.

Một tay anh cầm di động, một tay cầm tay lái, vừa nghiêng cơ thể nhìn tình

hình giao thông phía sau vừa di chuyển xe, sắc mặt lạnh lùng, nhưng

ngoài miệng lại nói lời dịu dàng với người bên kia điện thoại, "Trước em trốn dưới giường, không được cúp máy, cũng không được lên tiếng, anh

lập tức tới liền, đừng sợ."

Vừa rồi sau khi nhổ kim tiêm anh cũng không kịp cầm máu, mặc dù lỗ kim không lớn, nhưng chất lỏng đỏ tươi vẫn theo mu bàn tay chảy xuống, tất cả mu bàn tay vừa xanh vừa tím, chỗ lỗ

kim có màu đỏ nổi lên, lộ ra rất kinh khủng.

Tô Dương ngồi bên

tay lái phụ vài lần ý bảo anh dùng tai nghe điện thoại, nhưng anh đều từ chối, dường như chỉ có tay cầm điện thoại như vậy mới có thể làm cho

anh an tâm một chút.

Trên đường anh vượt vô số đèn đỏ, may mà đêm đã khuya, trên đường cũng không nhiều xe, trang khác là ăn

cắp Tô Dương nhớ tới vừa rồi anh kéo tài xế đi xuống, còn đang suy nghĩ

trình độ lái xe của Diệp Tử Nam không tốt như tài xế được, cũng không

nhanh hơn được bao nhiêu.

Bây giờ xem ra, cô đã sai lầm. Riêng

phần kiên quyết và kiên quyết vượt đèn đỏ này, tài xế vĩnh viễn không có cách nào giống với Diệp Tử Nam được.

Anh, ngoài mặt vẫn là bộ dạng bình tĩnh an ổn, thật ra, lòng nóng như lửa đốt. Diệp Tử Nam và Tô Dương vội vàng chạy tới, ổ khóa trên cửa rõ ràng có dấu vết động qua, chạm nhẹ vào là mở ra được.

Bật đèn lên, cả phòng bừa bộn. Tô Dương đi phía sau Diệp Tử Nam sợ hãi kêu lên một tiếng.

Xem ra kẻ trộm đã rời đi.

Diệp Tử Nam đi đến trước cửa phòng ngủ nhìn thoáng qua, mới thở phào nhẹ

nhõm, tỉ mỉ kiểm tra từ trong ra ngoài một lần lại một lần, sau đó mới

đi trở lại trước cửa phòng ngủ.

Anh nói một câu vào điện thoại, "Đi ra đi, mở cửa ra, không có việc gì rồi."

Túc Kỳ nằm sấp dưới gầm giường, liên tiếp nghe giọng Diệp Tử Nam, trong lòng không hề sợ hãi nữa, rất nhanh anh sẽ đến.

Cô không biết kẻ trộm đi từ lúc nào, d!d!l!q!d0n tất cả lực chú ý của cô

đều tập trung vào tiếng động trong điện thoại. Anh không ngừng nói

chuyện với cô, nhưng không cho phép cô lên tiếng, anh nói gì cô hoàn

toàn không để trong lòng, chỉ cảm thấy an tâm.

Thì ra sức ảnh hưởng của người đàn ông này với cô còn xa hơn so với những gì cô tưởng tưởng.

Tô Dương đổi chén nước ấm từ phòng bếp đi ra, đặt trước mặt Túc Kỳ, trong lòng cảm thấy hai người này thật là có ý tứ.

Một phút trước một người vô cùng lo lắng vội vã chạy qua chỗ này, một người tình cảm dịu dàng khóc sướt mướt, bây giờ không có việc gì, lại bỗng

nhiên trở mặt, một người đen mặt giọng điệu quở mắng ác liệt, một người

cúi đầu bướng bỉnh không nói lời nào.

Diệp Tử Nam lười biếng tựa

vào tường, vừa mới bắt đầu vẫn còn gào thét lửa giận ngút trời, dường

như là thấy cô không có việc gì, trái tim thấp thỏm rốt cuộc bỏ xuống

được, lập tức cơn giận dữ nhảy lên, mang theo như trút được gánh nặng

bực bội.

Bây giờ lại có vẻ mặt giọng mỉa mai châm chọc Túc Kỳ, mở miệng ra là nói lời châm biếm và ác độc.

Hôm nay Tô Dương thật sự được mở rộng tầm mắt, tổng giám đốc Diệp của Hoa

Vinh luôn luôn mềm mỏng có phong độ, hình ảnh điềm tĩnh nội liễm, không

nghĩ tới còn có một mặt có thể nói những lời ác độc, di3n d4n l3 qyy d0n như vậy mở miệng ra quả thực chính là trở thành vũ khí, cùng bộ dạng

giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp lúc trước tựa như là hai người.

"Sớm đã

nói cho em biết, ở đây không an toàn, đổi chỗ đi, em không nghe, bây giờ tốt rồi, chuyện xảy ra mới biết sợ hãi, đáng đời!"

"Trước đây ở

trong nhà là được rồi, cần phải chuyển ra đây để chịu tội, nghĩ muốn

phân rõ giới hạn với anh như vậy, vừa rồi đừng có gọi điện cho anh?"

"....."

Nếu là lúc trước, khẳng định Túc Kỳ sẽ không chút do dự cãi lại, sau đó cô

sẽ giận đến đỏ mặt tía tai, mà anh lại nhàn hạ lười biếng đánh trả,

không thấy tức giận chút nào, dường như là thực lực hai bên cách xa

nhau, anh đối phó cô như ăn bữa ăn sáng ấy.

Nhưng giờ phút này,

có lẽ Túc Kỳ thật sự bị hù sợ, hoặc là thật sự mệt mỏi không có tinh

thần cùng anh tranh giành gì cả, hai tay ôm đầu gối, ngồi trên ghế sofa

cúi gằm mặt, im lặng nghe lời dạy dỗ, như là đứa trẻ làm chuyện sai

trái.

Tô Dương cảm thấy bây giờ cô đứng trong này cũng không thích hợp, khụ một tiếng rõ ràng, "Tổng giám đốc Diệp..."

Lúc này Diệp Tử Nam mới chú ý tới cô, giọng nói dịu đi rất nhiều, "Thời

gian không còn sớm, cô về trước đi, lái xe mà về, không cần phải lo cho

tôi."

Tô Dương nhìn nhìn Túc Kỳ, lại nhìn nhìn Diệp Tử Nam, gật đầu bước đi.

Diệp Tử Nam sau khi bị cắt ngang, cũng không có hứng thú nói tiếp, ngồi vào cái ghế sofa gần anh, hung hăng thở ra.

Anh cũng mệt chết đi được.

Cô vĩnh viễn không biết, một khắc kia khi anh nhìn thấy cô vẹn toàn từ

phòng ngủ đi ra, có bao nhiêu vui mừng. Tựa như lúc trên đường anh cầu

xin ông trời, nếu cầu lên trời mà có thể để cho cô không có việc gì, anh bằng lòng lấy bất cứ thứ gì để trao đổi, thậm chí là cả tính mạng anh.

Anh luôn không tin vào số mệnh, anh luôn tin tưởng việc là do người làm,

nhưng vừa nãy


pacman, rainbows, and roller s