
Thần mấy lần, thăm dò hỏi, "Có phải chúng ta từng gặp?"
Lâm Thần nhàn nhạt nở nụ cười, mới mở miệng mang theo thận trọng và điềm
tĩnh của luật sư, "Trí nhớ Túc tiểu thư thật tốt, vài năm trước, chúng
ta gặp nhau vài lần ở Hoa Vinh, thời điểm đó ngài và tổng giám đốc Diệp
vừa mới kết hôn."
Anh ta nhắc tới, Túc Kỳ liền suy nghĩ, chả
trách nhìn qua quen mắt như thế, anh ta là ở trong Hoa Vinh, một nhân
vật có tiếng trong giới tư pháp.
Túc Kỳ bỗng nhiên cười rộ lên,
"Không nghĩ tới luật sư Lâm lại còn am hiểu về loại án ly hôn nho nhỏ
này, có phải Diệp Tử Nam có chút không biết trọng nhân tài rồi không?
Việc riêng của Diệp Tử Nam cũng nằm trong phạm vi công việc của anh
sao?"
Lâm Thần vẫn duy trì nụ cười, "Đương nhiên không phải, nói
đúng ra tôi và tổng giám đốc Diệp là bạn bè, tôi cũng là hết lòng làm
việc cho người ủy thác."
Túc Kỳ nghiêng đầu, vẻ mặt cười cười,
nhưng giọng nói chất vấn, "Không phải tôi và Diệp Tử Nam còn chưa ly hôn sao, lúc này, có phải anh nên gọi tôi một tiếng, Diệp phu nhân?"
Cô vốn không tính cùng cái người luật sư Lâm này bàn chuyện ly hôn, vòng
qua vòng lại hoàn toàn không nói vào chủ đề chính, rất có chút ý tứ càn
quấy.
Cô không nắm chắc lời nói có thể hơn luật sư không, chỉ có thể càn quấy, một số việc nhỏ không quan trọng lại hành động lớn.
Tất nhiên Lâm Thần sẽ không để cho cô dắt mũi, lấy một văn kiện từ trong
cặp công văn đặt trước mặt Túc Kỳ, "Diệp phu nhân, đây là tổng giám đốc
Diệp ủy thác tôi thảo ra giấy thỏa thuận ly hôn, tổng giám đốc Diệp đã
xem qua, bên anh ấy không có vấn đề gì, ngài xem qua một chút, nếu không có ý kiến gì khác, thì ký tên ngài vào."
Túc Kỳ cầm lên tùy tiện lật qua lật lại rồi cũng không thèm để ý ném qua một bên, bưng chén uống một hớp, "Tôi có ý kiến."
Lâm Thần có chút kinh ngạc, "Tha thứ cho tôi nói thẳng, điều kiện ở đây rất có lợi có ngài, ngài vẫn nên xem kỹ một chút."
Bản thân Lâm Thần cũng đã từng chứng kiến qua nhiều trường hợp gọi là "Nhà
giàu ly hôn" này, vợ chồng hai bên tranh chấp không ngừng chính là vấn
đề tài sản, Diệp Tử Nam là người đưa ra điều kiện dễ chịu nhất mà anh ta từng gặp, anh ta cho rằng sẽ rất thuận lợi. Ai ngờ Túc Kỳ lại ngay cả
xem cũng chưa xem đã từ chối rồi.
Túc Kỳ thừa dịp anh ta đang sững sờ ném ra yêu cầu của mình, "Để Diệp Tử Nam tới tìm tôi nói chuyện."
"Tôi hoàn toàn có thể thay mặt tổng giám đốc Diệp...."
Túc Kỳ cắt ngang anh ta, "Để chính anh ấy tới, anh ấy không phải muốn ly
hôn sao, vậy thì chính anh ấy tới nói chuyện, nếu không thì tôi từ chối
nói tới chuyện này."
Thái độ Túc Kỳ cương quyết, mặc kệ Lâm Thần
nói như thế nào, cô cũng không nhượng bộ, cuối cùng đại luật sư Lâm đành phải thỏa hiệp.
Vài ngày sau Lâm Thần lại tới, đi theo phía sau Diệp Tử Nam.
Vài ngày không thấy, dường như Diệp Tử Nam lại khôi phục tinh thần phấn
chấn tác phong nhanh nhẹn trước kia, không chút nào còn thấy tình trạng bệnh tật khoảng thời gian trước.
Diệp Tử Nam và Lâm Thần cùng ngồi một chỗ, Tú Kỳ ngồi một mình trên ghế sofa ở bàn đối diện, hai bên đều duy trì im lặng.
Qua rất lâu, Diệp Tử Nam phá vỡ im lặng trước, thờ ơ trước sau như một, "Không phải em muốn gặp tôi sao, tôi đã tới, ký tên đi."
Túc Kỳ nhìn ánh mắt anh, "Em gọi anh tới là muốn trước mặt anh nói cho anh một câu, em không đồng ý."
"Nếu em có chỗ nào không hài lòng có thể nói ra, tôi đều có thể đồng ý."
Thái độ lạnh nhạt của Diệp Tử Nam khiến cho cơn giận Túc Kỳ bốc lên, cô duỗi tay hất chén nước trên bàn xuống đất, nước tung tóe trên đất, cầm giấy
thỏa thuận ly hôn trên bàn xé thành từng mảnh, dường như đã hả giận lớn
tiếng nói, "Ý kiến của em chính là hai chữ, không, ly hôn!" (nguyên văn
là hai chữ không, ly, H dịch ra cho dễ hiểu nên thành ba chữ).
Dường như Diệp Tử Nam đã sớm đoán được phản ứng của cô, đưa tay về phía Lâm
Thần, Lâm Thần lập tức lấy một phần giấy thỏa thuận ly hôn từ trong cặp
công văn đưa cho anh.
Diệp Tử Nam nhìn Túc Kỳ, không nói lời nào.
Cuối cùng Túc Kỳ bị một loạt hành động này của anh chọc giận, có chút thẹn
quá hóa giận, dường như cái gì anh cũng đều tính toán đến nơi, mọi tình
huống bất ngờ cũng đã lo lắng nghĩ đến, anh hoàn toàn không thèm để ý cô nói ra yêu cầu gì, chỉ cần có thể ly hôn, có thể thoát khỏi cô, anh căn bản không quan tâm tới dù phải trả giá thật lớn.
Cô bỗng cảm
thấy ấm ức, cũng đã đến bước này rồi, cô ngồi đây thêm một phút đồng hồ
thôi cũng không được, di3n d4n l3 quyy d0n đứng dậy chuẩn bị đi, vội
vàng bước được hai bước, giẫm lên miếng thủy trên đất, sàn nhà dính nước nên có chút trơn, cô lung lay vài cái, trượt ngã xuống đất.
Diệp Tử Nam đứng lên muốn đỡ cô, nhưng không kịp.
Mùa đông mặc dày, ngay từ đầu anh cảm thấy ngã cũng không nặng, tay vốn đã vươn ra lại thu về.
Ai ngờ Túc Kỳ quỳ rạp trên mặt đất hồi lâu cũng không đứng dậy, anh mới
cảm thấy sự việc nghiêm trọng, bước nhanh qua liền nhìn thấy Túc Kỳ ôm
bụng, cả khuôn mặt vo thành một nắm, toàn thân run rẩy.
Anh ngồi xổm xuống đỡ cô, có chút lo lắng hỏi, "Em làm sao vậy?"
Túc Kỳ đau đớn không t