
y đổi, trong đầu di
chuyển, nghĩ tới chuyện vừa nãy, tức giận trong lòng cũng dần dần tăng
lên.
Cô nhìn Diệp Tử Nam, có chút tùy hứng, “Tôi muốn ly hôn.”
Vẻ mặt Diệp Tử Nam không thể tin, “Em nói cái gì?”
Túc Kỳ có chút càn quấy, “Tôi muốn ly hôn, phần thỏa thuận ly hôn đâu, đưa ra tôi ký.”
“Em thối lắm.”
Diệp Tử Nam hiếm khi nói tục, vậy mà Túc Kỳ lại thấy rất dễ nghe.
“Đứa bé là của mình tôi, không liên quan đến anh, tôi không muốn vì đứa bé mà ảnh hưởng tới quyết định của anh.”
“Túc Kỳ! Em không cần quá đáng.”
Cô vậy mà còn muốn ly hôn?!
“Tôi mặc kệ, tôi chính là muốn ly hôn.”
“Em nằm mơ!”
Chợt mẹ Diệp đẩy cửa đi vào, sắc mặt cứng ngắc, “Các con xem hai người các
con đi! Sao như sống qua ngày vậy hả? Há mồm ngậm miệng đều là ly hôn!
Xem như không có mẹ vậy!”
Mẹ Diệp rất ít khi nghiêm khắc dạy dỗ các con, Diệp Tử Nam và Túc Kỳ đều im lặng lắng nghe.
Mẹ Diệp tiếp tục, “Mẹ thấy đứa bé này không có cũng được!”
“Mẹ.”
“Mẹ.”
Hai người trăm miệng một lời kêu lên, trong mắt mang theo đau đớn.
Đó là đứa con của họ, bất kể là ai cũng không thể nguyền rủa nó.
Mẹ Diệp nhìn bọn họ, truyện chỉ được post ở d,d,l,q,d0n các trang khác là
ăn cắp, “Làm sao? Không chịu?Thời gian các con dày vò cũng đã lâu, nếu
không có đứa bé này, không phải các con tính chấm dứt rồi hả? Tử Nam
không phải mẹ nói con, thấy tốt rồi thì thu đi, đừng liều mạng tung lưới ra đến lúc thu về không được, liền mất nhiều hơn được đó.”
Túc Kỳ biết mẹ Diệp khó mà nói cô, chỉ có thể lấy Diệp Tử Nam ám chỉ cô.
Diệp Tử Nam và Túc Kỳ lẳng lặng nghe, trong lòng khổ sở như dời sông lấp biển, vì mình ngây thơ và ngu ngốc.
Hôn nhân có bao nhiêu thiêng liêng và nghiêm túc, sao họ có thể lấy ra chà đạp như vậy chứ. Mẹ Diệp nói xong thở dài xoay người rời đi, để lại Diệp Tử Nam và Túc Kỳ nhìn nhau không nói gì.
Thật lâu sau, Diệp Tử Nam thở dài, vươn tay về phía Túc Kỳ, nhàn nhạt nói, “Đi thôi.”
Túc Kỳ ngồi trên giường, nhìn bàn tay anh, đường vân trong lòng bàn tay
ngay ngắn rõ nét, cô nhớ tới trước đây bà nội từng nói với cô, người có
vân bàn tay sạch sẽ rất may mắn.
Cô vẫn rất tin tưởng, nhưng mà, Diệp Tử Nam gặp cô cưới cô, xem như có may mắn sao?
Túc Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, “Anh muốn đứa bé này sao?”
Diệp Tử Nam gật đầu, “Muốn.”
Túc Kỳ hỏi, “Anh còn muốn ly hôn với em sao?”
Diệp Tử Nam lắc đầu.
“Là vì đứa bé này sao?”
Diệp Tử Nam nhíu mày, “Không phải vậy, không liên quan gì tới đứa bé.”
Không liên quan gì tới đứa bé, chính là vì đứa bé của anh và em, anh mới nguyện ý muốn.
Túc Kỳ còn muốn hỏi thêm gì nữa, nhưng Diệp Tử Nam đã tiến lên một bước, cầm tay cô, “Về nhà thôi.”
Hai chữ về nhà như mang theo ma lực, lúc lọt vào tai Túc Kỳ, cô như bị
trúng độc, ngoan ngoãn theo sau lưng Diệp Tử Nam đi về phía trước.
Tối hôm đó Diệp Tử Nam liền chuyển về nhà ở, anh lại còn đặc biệt dặn dì
giúp việc mỗi ngày theo thực đơn làm đủ món cơm canh có dinh dưỡng cho
Túc Kỳ ăn, mỗi ngày tự mình đưa đón Túc Kỳ cùng đi làm, có đôi khi thật
sự không có thời gian thì sẽ kêu người khác làm thay.
Dường như tất cả đều trở về ngày trước, nhưng mà, toàn bộ lại không giống vậy.
Giữa lời nói và cử chỉ có phần mất tự nhiên, phần lớn thời gian đều trầm
lặng sau đó là xa cách ‘tương kính như tân’ (tôn trọng nhau như khách),
tát cả đều không được bình thường.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ đúng là sẽ không trở về được như trước kia nữa sao?
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, cô sờ bụng mình suy nghĩ, nếu như đứa bé
được sinh ra, giữa hoàn cảnh gia đình như vậy, sẽ khỏe mạnh sao?
Có đôi khi cô muốn giống trước kia cùng tranh cãi với Diệp Tử Nam, nhưng
mà làm sao cũng không mở miệng được, Diệp Tử Nam vẫn còn cười với cô,
nhưng mà, Túc Kỳ thấy anh cười lại càng khó chịu.
Trước kia cô
chỉ cảm thấy Diệp Tử Nam cười rộ lên rất đẹp mắt, bây giờ mất đi mới
bừng tỉnh hiểu ra, bên trong những nụ cười này là yêu và nuông chiều.
Chủ nhật, thời tiết sáng sủa. Túc Kỳ ăn cơm trưa xong ngồi trên ghế quý phi trước cửa sổ sát đất phơi nắng.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, dì giúp việc lại bưng một đĩa hoa quả đã cắt đặt trước mặt cô, “Phu nhân, tiên sinh đối với ngài thật tốt.”
Túc Kỳ im lặng hồi lâu ngẩng đầu nhìn bà, có chút đau thương hỏi lại, “Thật sao?”
“Đúng thế, đêm nào ngài ấy cũng xem một lần thực đơn của ngày hôm sau, vẫn
chưa yên tâm, diien d4n l3 quyy d0n lần đầu tiên còn đi theo tôi mua đồ
ăn, nói đều phải tươi mới tốt nhất, nói là đối với ngài và đứa bé đều
tốt, mùa này những trái cây này cũng không mua được, mỗi lần ngài ấy đều phái người đưa tới nhà, chưa từng gián đoạn. Tôi đã từng làm cho nhiều
nhà như vậy, cho tới giờ chưa từng thấy ai biết thương yêu người như
tiên sinh.”
Túc Kỳ biết anh rất khẩn trương với đứa bé này, đối với cô cũng rất tốt, nhưng mà loại tốt này cũng rất khó chịu.
Túc Kỳ vẫn muốn nói chuyện với Diệp Tử Nam một chút, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Giữa một đêm, tất cả tin tức có liên quan đến tình cảm của tổng giám đốc Hoa Vinh Diệp Tử Nam đều không thấy nữa, ở trường học Túc Kỳ cũng có gặp