
người say một chút nào, "Vừa về đến đây lúc giữa trưa."
"Gần đây lại lo kiếm số tiền lớn à?"
Anh đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, "Em cho rằng chồng
em đã nghèo đến mức ngay cả chút tiền học bổng này cũng không lấy được
sao? Tuy rằng quả thật mấy hôm trước buôn bán nhỏ có lời được một ít."
Túc Kỳ không chút do dự ném câu "Cắt" lần thứ hai trong hôm nay.
Diệp Tử Nam nhìn vào mắt cô, vốn buổi chiều người hơi mệt, lúc này tinh thần mới tốt lên, cười hi hi ha ha, cặp mắt cũng linh động hẳn, nhìn thấy
đáy mắt đen như mực, cuối cùng ngón tay dừng lại trên người cô, sau đó
cúi người hôn lên môi cô.
Cô tránh đi rất nhanh, lấy tay che
miệng của anh, hít hít cái mũi, "Tổng Giám đốc Diệp, em bị cảm nặng,
trước khi anh về một ngày, thật không khéo."
Diệp Tử Nam cười nhẹ một tiếng, cúi người đè lên trên người cô, ép tay cô để hai bên người,
miệng ngậm tai cô, vừa cắn vừa dùng âm thanh mê hoặc trả lời cô, "Không
sao, Cô giáo Túc, anh giúp em chữa....."
Túc Kỳ bắt đầu không tự chủ run rẩy, anh lại cố ý thổi khí vào lỗ tai cô!
Tiếp theo mọi thứ đều diễn ra theo lẽ tự nhiên, anh vốn đang mặc áo tắm dài, trên người cô cũng mặc áo ngủ, nhưng bây giờ lại không biết đi đâu hết, lúc cô theo ánh sáng của pháo hoa rực rỡ bình tĩnh trở lại, mệt đến một đầu ngón tay cũng không cử động, lười biếng nằm trong lòng Diệp Tử Nam
không nhúc nhích, chỉ nhớ rõ Diệp Tử Nam ôm cô đi tắm rửa, chuyện sau đó cô không nhớ rõ, nặng nề ngủ mê man.
Không biết có phải
ngày hôm qua vận động kịch liệt nên ra mồ hôi hay không, mà hôm sau khi
Túc Kỳ ... tỉnh lại, mũi cũng thông thoáng, đầu cũng nhẹ đi không ít,
khi cô đang thở sâu để xem mũi đã thông hết chưa, Diệp Tử Nam mở nửa mắt nhìn cô một cái rồi từ từ nhắm lại, khóe miệng nhếch lên đáng ngờ.
Túc Kỳ nhớ lại lời nói đêm qua của anh, mặt lập tức đỏ bừng. Cái kia thật sự có thể chữa được cảm cúm sao?
Lúc rời giường, cô cố ý xuống từ bên trái, thuận tiện đạp anh một cái, Diệp Tử Nam mở to mắt mặt không chút thay đổi nhìn cô, dường như đang đợi cô giải thích. Mắt anh hoàn toàn tỉnh táo, không giống người mới tỉnh dậy
chút nào cả.
Túc Kỳ cười tươi như hoa, "Phòng tắm kia không xa anh lắm đâu."
Nói xong cũng không chờ anh phản ứng chạy nhanh vào phòng tắm.
Lúc đấu võ mồm, Túc Kỳ chưa bao giờ chiếm được lợi thế từ trên người Diệp
Tử Nam. Trần Tư Giai từng cầm cuốn tạp chí đọc cho cô nghe, lúc lấy lời
nói độc ác của một nhà bình luận nổi tiếng để nói Diệp Tử Nam, thái độ
khen ngợi khác thường, khen anh có con mắt kinh doanh chuẩn xác tinh
tường, thủ đoạn mạnh mẽ quyết đoán, làm việc sấm rền gió cuốn, là người
có thái độ lịch sự tiến lùi rõ ràng.
Sau khi Túc Kỳ nghe xong, cô cảm thấy nhà bình luận này nhận định Diệp Tử Nam là một người tốt, tại
sao cô lại không thấy anh có quá nhiều ưu điểm như thế? Còn tiến lùi có
phong độ? Cô chưa thấy anh lùi bao giờ.
Cái khác không nói, mượn
chuyện đấu võ mồm này mà nói, lúc tâm trạng của Diệp Tử Nam tốt, sẽ
nhường cô một chút, đó cũng là lúc hai người miễn cưỡng không phân thắng bại. Lúc tâm trạng anh không tốt, cô bị thua thảm hại.
Một thời
gian dài như thế, Túc Kỳ đúc kết ra được kinh nghiệm, đó chính là không
cần hiếu chiến, sau khi nói xong lập tức rời khỏi chiến trường, giống
như vừa rồi vậy. Chủ tịch Mao không phải đã nói, đánh một đao đổi một
chỗ. Cô không tin Diệp Tử Nam là đàn ông, lại đuổi theo hét to sau lưng
cô.
Trần Tư Giai rất nhiều lần khinh bỉ cô dùng chiến thuật "đểu
giả", Túc Kỳ không nghĩ đến xấu hổ chỉ cho rằng đó là vinh quang, ở
trong mắt cô, bất kể dùng chiến thuật gì, chỉ cần có thể đấu với Diệp Tử Nam cô đều dùng.
Quả nhiên Diệp Tử Nam không có la to, chờ Túc
Kỳ dọn dẹp sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, anh đã mặc âu phục giày da ngồi
trên sô pha xem tin tức tài chính và kinh tế, trong không khí còn tràn
ngập hương thơm nhàn nhạt của nước cạo râu.
Túc Kỳ ngoan ngoãn đi làm bữa sáng, Diệp Tử Nam có yêu cầu đặc biệt cao với sinh hoạt hàng
ngày, bắt bẻ làm người ta giận sôi lên, ví dụ cơm không thể không ăn, mà còn phải ăn nhiều. Có đôi khi Túc Kỳ không khỏi tức giận thay cho người làm, gặp ông chủ soi mói bắt bẻ thế làm việc cũng thật vất vả!
Lúc Túc Kỳ còn đi học thường xuyên không ăn cơm đúng bữa, hoặc là ăn qua
loa, trước khi kết hôn, mẹ Túc dành ra một đêm để chỉ bảo cô, trong đó
có vấn đề nấu cơm này.
Thật ra Túc Kỳ nhận ra còn có thể nấu
cơm, cô cũng không có suy nghĩ là phụ nữ không nên nấu cơm, nhưng suy
nghĩ của cô sau khi gặp Diệp Tử Nam lập tức thay đổi hoàn toàn.
Mới bắt đầu Diệp Tử Nam cũng không nói cô làm cơm không thể ăn, nhưng mà
dùng hành động để chứng tỏ sự phản đổi của mình. Buổi sáng nhìn Túc Kỳ
chuẩn bị qua loa món điểm tâm, anh tựa cửa không nhúc nhích. Buổi tối
nếm qua đồ ăn mỗi thứ một chút tượng trưng, sau đó đặt đũa xuống đi vào
thư phòng.
Túc Kỳ phản đối ở trong lòng, không ăn thì đừng ăn, đói chết anh đi.
Cho đến không lâu sau, cô và Diệp Tử Nam quay về nhà họ Túc, mới vừa vào cửa, mẹ Túc la lớn sao Diệp Tử Nam lại gầy như thế.
Diệp Tử