
Nam giống như vô tình liếc Túc Kỳ, cười trả lời mẹ Túc, đến giờ Túc
Kỳ vẫn còn nhớ rõ điệu bộ kia không giống như đau khổ, nhìn thì như giải thích giúp cô nhưng thật ra là đẩy cô vào hố lửa.
"Không có việc gì ạ, đồ ăn không hợp khẩu vị mà thôi, có lẽ Túc Kỳ là người mới học nấu ăn, qua một thời gian nữa thì tốt rồi."
Kết quả, Túc Kỳ bị mẹ Túc túm lại giảng lý thuyết hơn một giờ cộng thêm hơn nửa ngày thực hành ở phòng bếp. Lúc cô thấy Diệp Tử Nam ngồi trên sô
pha vừa xem tivi vừa nhàn nhã uống nước và ăn hoa quả, hận không thể
dùng ánh mắt giết chết anh.
Diệp Tử Nam lại rất nhạy cảm, mỗi lần đều có thể chạm vào tầm mắt của cô, sau đó nhếch miệng, im lặng đối đáp khẩu hình, làm xong động tác này còn có vẻ mặt khiêm tốn nói chuyện với cha Túc, tất cả đều làm Túc Kỳ giận kinh khủng.
Trên đường về
nhà, Túc Kỳ ôm hai tay trước ngực, nổi giận trong lòng không có chỗ phát ra, "Anh đã yêu cầu cao như vậy sao không tự mình làm đi? Như vậy anh
muốn ăn gì cũng được, không phải sao?"
Diệp Tử Nam nhìn phía trước, tập trung lái xe, "Anh không muốn làm."
"Vậy anh đi ra ngoài mà ăn, muốn ăn cái gì lại không có?"
"Nếu em là anh, em sẽ biết, đi xã giao nhìn đến thức ăn bên ngoài là có cảm giác muốn nôn."
"Nếu như vậy, đồ ăn em nấu ăn được là tốt rồi, anh còn chọn cái gì nữa?"
"Anh không chọn, không phải anh luôn chịu đựng được sao? Em có nghe anh phàn nàn với em chưa?"
Túc Kỳ càng nổi giận, lý lẽ anh đều thắng.
"Vậy hôm nay trước mặt mẹ em anh nói câu kia là có ý gì chứ!"
"Xin chú ý tên gọi, chúng ta đã kết hôn, đó là mẹ chúng ta."
Túc Kỳ lập tức đuối lý, làm cho Diệp Tử Nam thành công xoay chuyển tình thế.
Túc Kỳ nghĩ mãi mà không ra, tại sao tiếp theo luôn là như vậy, lúc đầu rõ
ràng là cô có lý, thế nhưng đến cuối cùng bao giờ cũng bị Diệp Tử Nam
xoay chuyển tình thế.
Trần Tư Giai từng một lời nói rõ ra, "Vậy
cậu cũng không nghĩ xem anh ấy đang làm gì, mắt thấy sáu đường, tai nghe tám hướng, cả ngày chơi đùa chiến tranh tâm lý với người khác, cậu đấu
lại được người ta sao? Đối phó cậu, cũng giống như ăn một món ăn nhỏ
thôi."
Túc Kỳ thừa nhận, Trần Tư Giai luôn mạnh hơn cô khi nhìn chiều sâu và chiều rộng của vấn đề.
Khi Túc Kỳ mang điểm tâm lên bàn ăn, Diệp Tử Nam đang buông tạp chí tài
chính và kinh tế xuống, trên mặt có rất nhiều con số và chữ viết, cô đưa mắt nhìn đồ thị nhấp nhô trên tivi, không ngại so đo làm kẻ dưới học
hỏi, "Những cái này chuyên gia dự báo chính xác không? Những lời này có
độ tin cậy cao không?"
Diệp Tử Nam không thèm ngẩng đầu lên, vẫn trả lời như trước ngắn gọn rõ ràng, "Không chính xác, không cao."
"Vậy tại sao anh ngày nào cũng xem?"
"Là anh muốn biết mỗi ngày bọn họ nói bậy bạ chuyện gì."
"...."
Túc Kỳ giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra ngồi xuống ăn cơm.
Khi xuống tầng, Túc Kỳ cau mày đi qua chỗ để xe, mặc dù ánh nắng buổi sáng
của mùa hè không phải rất lớn, nhưng nhiệt độ đã tăng cao. Vừa mở cửa xe chợt nghe Diệp Tử Nam gọi cô, "Vì sao em không ngồi chiếc xe kia?"
Vừa nói vừa hất cằm ra hiệu.
Túc Kỳ có chút chột dạ, "Chiếc xe kia em mở không quen."
Diệp Tử Nam cười có một chút châm biếm, ngồi vào chiếc xe thể thao có phong cách bụi bặm kia rời đi.
Túc Kỳ rất buồn bực ngồi vào trong xe, chậm như rùa đi làm, tâm trạng tốt
đều bị phá hủy. Túc Kỳ không rõ khuôn mặt của anh làm từ gì, một phút
trước còn cảnh xuân tươi đẹp, ngay sau đó lại biến thành mùa đông lạnh
lẽo.
Diệp Tử Nam chỉ chiếc xe kia là chiếc anh mua cho cô trước
khi kết hôn, khi đó cô không biết chiếc xe này có giá và bề ngoài đều
rất "đẹp", cô chỉ cảm thấy sẽ kết hôn ngay lập tức, nên anh tặng chiếc
xe cho cô cũng là bình thường. Chính là đi mới vài ngày đã bị mọi người
vặn hỏi, cuối cùng vẫn là Trần Tư Giai giải thích nghi ngờ cho cô, hơn
nữa chỉ sử dụng một phương thức rất tàn nhẫn.
"Cô giáo Túc, tiền lương mỗi tháng của cậu còn không đủ để bảo dưỡng chiếc xe này đâu!"
Túc Kỳ thật sự không biết chuyện này, cô chỉ nhớ rõ một hôm Diệp Tử Nam đột nhiên hỏi cô có biết lái xe hay không, cô trả lời có, ngày hôm sau khi
ăn cơm tối xong liền đưa chìa khóa xe cho cô, không có chút để ý, giống
như tặng cô chỉ là chiếc xe đạp thôi. Bảo dưỡng và sửa chữa Diệp Tử Nam
đều giao cho cô trợ lý xinh đẹp và thông minh hoàn thành.
Sau khi Túc Kỳ nói cho Trần Tư Giai, sau một lúc Trần Tư Giai mới nói, "Đây mới là kẻ có tiền thật sự! Vung tiền như rác mắt không chớp cái nào, tớ rất nể anh ấy!"
Tiếp sau đó, cô hoàn toàn đưa chiếc xe kia vào lãnh
cung, mỗi ngày ngồi xe công vụ đi làm, do đó bị quẹt xe Trần Tư Giai oán giận một thời gian.
Chẳng bao lâu sau, cô và Diệp Tử Nam kết
hôn, cha mẹ Túc mua chiếc xe này làm của hồi môn, chiếc xe này bất kể
giá cả hay hình thức đều bình thường, do đó rất được Túc Kỳ xem trọng.
Bất quá, sắc mặt Diệp Tử Nam khó chịu một thời gian, anh cũng không nói rõ
ra, nên Túc Kỳ chỉ có thể giả vờ không thấy, giả vờ hồ đồ.
Đến
trường học vừa vào đến văn phòng, Túc Kỳ đang hoa mắt, thì thấy Trần Tư
Giai bổ nhào tới, "Cô giáo Túc, mặt cậu có mùa xuân, khóe mắt