
lòng cô rất áy náy.
Diệp Tử Nam nghiêng đầu nhìn bông tuyết dương dương tự đắc phiêu diêu dưới
đèn nê-ông, nhàn nhạt nói câu, "Không sao, con gái không nên uống nhiều
rượu như vậy."
Có thể là do thời tiết không tốt, lúc này trên
đường vẫn chắn đầy xe như trước, ven đường đầy người đứng chờ xe buýt và xe tắc xi. Khi đi qua một trạm xe buýt, Diệp Tử Nam chợt thấy một hình
dáng quen thuộc, cho nên trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Thật ra thì ánh sáng cũng không tốt, anh uống rượu nên cũng không thấy rõ ràng, nhưng chính là cảm giác đúng là cô.
"Dừng bên cạnh một lát." Diệp Tử Nam mở miệng.
Xe chậm rãi dừng trước biển hiệu trạm xe buýt, Diệp Tử Nam hạ cửa kính
xuống, nhìn về phía người đứng ngoài cửa sổ đang vừa giậm chân vừa chà
xát tay cười nói, "Mau lên xe, nơi này không cho dừng xe."
Túc Kỳ đứng chỗ này lâu rồi, xe buýt chen chúc không lên, tắc xi không bắt
được, cô cũng đã muốn đông cứng như gậy. Thấy một chiếc xe dừng trước
mặt cô, lại thấy mặt Diệp Tử Nam, thì dường như thấy được vị cứu tinh,
liền cười rồi lên xe.
Diệp Tử Nam nhìn cô bị lạnh nên mặt mũi tay chân đều đỏ bừng, kéo cửa kính lên, bảo tài xế tăng thêm nhiệt độ, "Đi đại học B."
"Sao em lại ở đây?" diệp Tử Nam quay đầu hỏi cô.
Túc Kỳ đang cúi đầu thắt dây giày, nhưng tay đã sớm lạnh cóng không còn cảm giác, thử mấy lần cũng không thắt được, "Gần đây tôi tìm thêm mấy cuốn
sách tham khảo, nghe nói xung quanh đây có nhà sách, tôi liền tới xem
một chút, ai ngờ thế mà lại có tuyết rơi."
Có lẽ Diệp Tử Nam uống quá nhiều, trong đầu chưa kịp suy nghĩ đã đưa tay ra, kéo hai tay cô ủ
ấm trong tay mình, khóe miệng nhàn nhạt cười nhìn cô, "Tìm được chưa?"
Bàn tay của anh khô ráo mà ấm áp, so với đôi tay trong trí nhớ thì còn to lớn hơn một chút.
Túc Kỳ ngây ngốc nhìn anh, đây là cảm giác đầu tiên của Túc Kỳ.
Sau đó liền bắt đầu lúng túng, cô tránh mấy lần, nhưng không thành công.
Hai gò má Diệp Tử Nam đỏ ửng, cái gì cũng không nói, chỉ là cười nhìn
cô.
Túc Kỳ nhìn một lát mới hiểu được, anh uống rượu.
Màn
che chỗ ngồi phía sau không biết kéo lên lúc nào, mặc dù không có ai
nhìn thấy nhưng Túc Kỳ vẫn đỏ mặt, giãy dụa mấy cái mà vẫn không thoát
ra được, nổi giận đùng đùng hướng Diệp Tử Nam nói, "Buông tay!"
Thế nhưng Diệp Tử Nam trả lời một câu bất chấp lý lẽ, "Không buông."
Túc Kỳ có chút kinh ngạc nhìn anh, những lời này giọng điệu này dễ nhận
thấy không phải là tác phong của Diệp Tử Nam, xem ra anh đúng là uống
quá nhiều, cô cũng sẽ không so đo với một người say, mặc kệ nắm thì nắm
đi, cũng không mất miếng thịt nào.
Diệp Tử Nam nhìn cô rốt cuộc
cũng đàng hoàng, động tác trên tay không thay đổi, nghiêng người tựa vào phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe môi vẫn cong lên như cũ.
Trong không gian nhỏ hẹp, các cô ngồi rất gần, gần đến mức khi Túc Kỳ hít thở đều là mùi trên người của anh, mùi rượu nồng nặc như thế cũng không
giấu được, tim cô chợt có chút đập mạnh và loạn nhịp.
Hai người
bọn họ là ngồi bên cạnh mặt đối mặt, tư thế này cũng không thoải mái,
Diệp Tử Nam nhắm mắt lại lòng bàn tay ôm lấy đôi bàn tay kia thì cảm
thấy an tâm, lòng yên tĩnh, chợt hi vọng xe cứ một đường thế này mà đi,
vĩnh viễn không đến được điểm cuối.
Cuối cùng xe vẫn phải dừng
lại dưới lầu phòng ngủ, Túc Kỳ nhìn Diệp Tử Nam một cái, anh không có
bất kỳ phản ứng nào, hình như là ngủ thiếp đi. Sau đó tầm mắt dừng ở nơi hai đôi tay đang chồng lên nhau.
Thật ra thì cô đã sớm hết lạnh, trong tay còn ra một ít mồ hôi, ngược lại phải thừa nhận tay Diệp Tử
Nam ấm hơn so với tay cô. Cho nên cô không đành lòng đánh thức anh.
Chỗ ngồi phía sau không có phản ứng, làm cho tài xế và trợ lý cũng không có tiếng động nào, bên trong xe bốn người cứ ngồi im như vậy.
Trong lòng Túc Kỳ cứ nghĩ, đợi thêm mười phút nữa, anh còn không tỉnh thì cô
gọi anh. Quyết định đợi thêm mười phút này lặp lại tới hai lần, đến lần
thứ ba rốt cuộc Diệp Tử Nam mở mắt.
Anh buông hai tay cô ra, hai
tay ôm trước ngực, nhíu mày cười hỏi cô, "Nếu như tôi vẫn chưa tỉnh, em
định ngồi cùng anh tới khi nào?"
Túc Kỳ luôn luôn đối với vấn đề
không biết trả lời như thế nào chọn lựa không nhìn thái độ, cô hỏi một
đằng trả lời một nẻo, "Cám ơn anh đã đưa tôi về, tôi đi đây, tạm biệt."
Vừa nói vừa chuẩn bị mở cửa.
Nụ cười trên mặt Diệp Tử Nam càng sâu hơn, chợt gọi cô lại, "Từ từ."
Nói xong cúi người thắt lại dây giày mà vừa nãy Túc Kỳ không thắt được, còn thắt thành nơ bướm xinh đẹp, rồi ngồi dậy, "Đi đi."
Túc Kỳ cúi đầu nhìn nơ bướm một chút, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Tử Nam, vẻ mặt không rõ gật đầu một cái.
Hai người cùng bước xuống xe, Diệp Tử Nam đứng cách xe không xa đưa mắt nhìn cô đi về phía trước.
Tuyết rơi mấy giờ liền, nhiệt độ lại thấp, trên đất tuyết đã đọng lại, đi qua để lại một hàng dấu chân.
Túc Kỳ chợt dừng lại, xoay người, đứng tại chỗ lớn tiếng hỏi, trên mặt mang vẻ nghi ngờ và khó hiểu, "Diệp Tử Nam, rốt cuộc anh có ý gì?"
Diệp Tử Nam đi về phía trước mấy bước tới trước mặt cô, mỗi một bước đều đạp lên trên dấu chân cô vừa mới để lại, trên mặt vẫn là n