
Túc Kỳ vốn
tưởng rằng lần này cô và Diệp Tử Nam xem như triệt để không quan hệ,
nhưng lại không nghĩ tới nửa tháng sau đó, cô thế mà thấy được Diệp Tử
Nam.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Ngày đó ở một khách sạn sang trọng tiêu chuẩn năm sao hội nghị nghiên cứu và thảo luận, tham gia hội nghị đều là các cô nhân viên trong lĩnh vực
nghiên cứu, Tần Tuyết Tùng cử Túc Kỳ đi tham gia. Hội nghị phiền phức
dài dòng mở một ngày cũng không họp xong, thế nên kéo dài đến buổi tối.
Túc Kỳ ngồi ở vị trí mệt mỏi muốn ngủ, lại ngại với mọi người nên không dám ngủ, tìm cớ ra ngoài đi dạo một chút cho tỉnh táo, không nghĩ tới vừa
mới đi ra đến đại sảnh liền thấy Diệp Tử Nam, bên cạnh có một người con
gái xinh đẹp mảnh mai đang khoác lên cánh tay Diệp Tử Nam.
Tác
giả nói ra suy nghĩ của mình: Ba giờ sáng!!! Nhìn thấy không!!! Nói Đông ca có bị nhập không ba giờ sáng đã dậy!!! Có một đám người cực kỳ thô
bạo với Đông ca, Đông ca liền nổi giận!!!!
Người đẹp kia váy dài áo màu sâm banh, trên làn váy lay động có gắn những hạt kim cương,
cổ dài thon nhỏ không mang bất kỳ đồ trang sức nào lại càng tôn lên bản
thân cô cao quí xinh đẹp, như vậy rất giống với khí chất của Diệp Tử
Nam.
Diệp Tử Nam toàn thân mặc tây trang màu xanh thẫm, vốn cực
kỳ cứng nhắc nhưng bởi vì phối hợp thân hình cao nhồng cùng áo sơ mi có
hoa văn nhỏ, làm cả người đều có tình thú.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Diệp Tử Nam đang cười nói chuyện với cô ấy, không giống với bình thường lễ
phép xa cách, trong ánh mắt chứa đầy ý cười, đặc biệt chói mắt. Từ bên
ngoài đi vào lại còn giúp cô ấy cởi áo choàng bằng lông màu trắng giao
cho bồi bàn, liên tiếp các động tác đều ăn ý thân mật.
Thời điểm
anh đứng trước mặt cô, cũng cười giống như vậy, nhưng dường như lại
không phải, hiện tại trong nụ cười có một tia thân mật và ý lại.
Người đẹp nghe xong vài câu cau mày lé mắt không thể tin nhìn anh một cái,
ngay sau đó cười ha hả, trên mặt còn mang theo giận dữ e thẹn.
Trong đầu Túc Kỳ bỗng nhiên nhớ tới lúc đi học vụng trộm xem qua vài câu thơ tình.
Căng nghiêm phẩm cách tuyệt hiềm đoán,
Giận dữ mặc dù gặp lúm đồng tiền mở.
Tiểu nhận nghiêng xâm mi liễu đi,
Mị hà hoàng tiếp sóng mắt tới.
Nghĩa là: Phẩm cách nghiêm chỉnh tuyệt không nghi ngờ,
Gặp giận dữ cũng nở nét mặt vui cười.
Lông mày nghiêng sát nhìn như cây liễu.
Sóng mắt đong đưa ngang dọc xinh đẹp như áng mây.
(Tự dịch không sát được mọi người đừng cười :P ).
Diệp Tử Nam bỗng nhiên lướt mắt đảo qua nhìn bên này, ngay lúc đó phản ứng
đầu tiên của Túc Kỳ là trốn sau chậu hoa cành lá rậm rạp xanh biếc bên
cạnh, động tác nhanh nhẹn gọn gàng.
Một lúc sau khi làm một loạt động tác cô có chút thất thần, cô vì cái gì mà muốn trốn?
Trần Tư Giai từ hướng khác đi tới, đối với người sau chậu hoa tò mò, "Cậu cứ vội vàng luống cuống như vậy là đang trốn ai đây hả?"
Cô cố gắng nở một nụ cười, "Không, không trốn ai cả, tớ muốn nhìn xem làm thế nào mà nó có bộ dạng tốt như vậy."
Lúc Diệp Tử Nam quay đầu, mặt mày cong cong. Người đi theo bên cạnh theo
tầm mắt anh nhìn qua, chỉ nhìn thấy một cô bé nói chuyện với chậu hoa,
không có gì đặc biệt, liền mở miệng hỏi, "Em cười gì vậy?"
Diệp Tử Nam sờ sờ mặt mình, hỏi lại, "Em có cười sao?"
Lúc Túc Kỳ và Trần Tư Giai trở lại hội trường, hội nghị nghiên cứu và thảo
luận đã kết thúc, người đứng ra tổ chức Phương Chính đang làm tổng kết,
sau một trận vỗ tay, tuyên bố lên lầu dùng tiệc đứng (Buffe).
Tiệc rượu đối diện cũng đã bắt đầu tiến hành bữa tiệc, Túc Kỳ tùy ý đưa mắt
nhìn, bên trong quần áo lụa là tóc tai gọn gàng, ăn uống linh đình, ca
múa mừng cảnh thái bình.
Tiệc đứng có rất nhiều món ăn, hương vị
tinh xảo, Trần Tư Giai lôi kéo Túc Kỳ ăn nhiều chết đi được, Túc Kỳ lại
cầm cái nĩa không yên lòng cắm vào trong mâm bánh ngọt.
Trần Tư Giai nhìn cô một cái, "Sao cậu lại không ăn?"
Túc Kỳ tiếp tục động tác trên tay, qua loa đáp câu,"Ừ..."
"Không thoải mái?"
Túc Kỳ nhìn miếng bánh ngọt trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, có phần không
muốn thừa nhận, quả thật trong lòng cô có chút không thoải mái.
Đúng là cô nghĩ không ra cái cảm giác khó chịu là do đâu mà có.
Ghen tỵ? Rõ ràng là cô chủ động từ chối Diệp Tử Nam. Aiya, đó có lẽ là do
người đàn ông ôn nhu chăm sóc mình giờ đổi lại tốt với người khác như
vậy, trong lòng thấy không công bằng, đây là phản ứng tâm lý bình
thường. Phụ nữ mà, ít nhiều đều có chút lòng hư vinh.
Túc Kỳ an ủi chính mình, đứng dậy hỏi, "Có đi toilet không?"
Trần Tư Giai đang cố gắng nhét thứ gì đó vào miệng, trả lời mơ hồ không rõ, "Không đi."
"Tớ đi đây."
"Được."
Túc Kỳ vừa đi tới góc toilet, liền nhìn thấy Diệp Tử Nam đứng ở chỗ không xa, hình như là đang chờ người.
Cô nhìn không chớp mắt đi qua người Diệp Tử Nam, cố gắng duy trì vẻ tự
nhiên. Hành lang hẹp dài yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ, Diệp Tử Nam
không nhìn cô,