
ái độ của em với bạn bè sao?"
Túc Kỳ hất tay anh ra, càng tức giận thêm, quay người đi lên.
Diệp Tử Nam bỗng nhiên từ phía sao ôm lấy cô, hai tay ôm chặt eo cô.
Ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi, "Một màn vừa rồi, em không hâm mộ sao?"
Nói một câu không đầu không đuôi, vậy mà cô nghe liền hiểu. Nói thật, cô
hâm mộ, cực kỳ hâm mộ. Cái cảm giác được bao bọc bởi hạnh phúc cuốn hút
cô, trong một khắc kia, trong đầu cô hiện lên tình cảnh buổi tối hôm đó
Diệp Tử Nam sưởi ấm tay cho cô.
"Anh cực kỳ hâm mộ." Diệp Tử Nam
đợi hồi lâu không thấy cô trả lời liền mở miệng, trong giọng nói mang
theo vẻ thản nhiên yên tĩnh.
Anh cảm giác được người trong lòng
không giãy giụa nữa, liền nắm chặt đôi tay, "Túc Kỳ, anh vẫn muốn cùng
với em, muốn cùng với em giống như bọn họ vậy.
Chị họ là người
kết hôn sớm nhất trong dòng họ, từng hưởng hạnh phúc nhất. Năm đó chồng
chị họ không có thành công như bây giờ, người nhà cậu đều phản đối, chỉ
có ông ngoại và anh ủng hộ chị. Anh nhớ rõ ngày kết hôn chị nói với anh, hạnh phúc là tự mình nắm giữ trong tay, đợi chờ do dự là không thể có."
Túc Kỳ bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nước mắt 'ba' một tiếng liền rơi xuống.
Dường như Diệp Tử Nam có thể cảm giác được cô đang suy nghĩ cái gì, từ phía
sau đưa tay vuốt ve mặt cô, giọng điệu trịnh trọng mà kiên định, "Đừng
sợ, có anh ở đây. Bất kể lúc nào anh cũng sẽ không buông em ra."
Diệp Tử Nam hút xong điếu cuối cùng, tay chân nhẹ nhàng bước lên giường,
thành thạo mang người đang ngủ ôm vào trong ngực, cùng nhau ngủ. Ngày hôm sau lúc ăn
cơm trưa Trần Tư Giai dùng chiếc đũa gõ gõ vào bát Túc Kỳ, "Này, Chủ
nhật các bạn học đại học gặp mặt, cậu có đi không?"
"Gặp mặt? Sao tớ không nghe nói, những người nào đi?"
Trần Tư Giai xoay xoay chiếc đũa, "Đám người trước đây trong trường đại học."
Túc Kỳ dừng một chút, vẫn là lòi ra, "Anh ta có đi không?"
Trần Tư Giai tiếp tục chọn rau thơm trong mâm, biết rõ còn cố hỏi, "Anh ta? Người nào nhĩ?"
Túc Kỳ ném đũa xuống tức giận nhìn cô, "Trần Tư Giai!"
Trần Tư Giai nhìn cô một cái, thở dài, "Haizz, thôi được, nói thật theo như
lời cậu nói, thì là Thẩm Ngôn Lỗi đề nghị, tớ chỉ phụ trách chuyển lời,
có đi hay không do cậu quyết định."
Túc Kỳ cúi đầu, "Cậu nói tớ có đi hay không?"
"Tớ không biết."
"Vậy cậu có đi không?
"Tớ nhất định đi chứ, nhiều năm rồi không gặp, không dễ dàng có cơ hội gặp
mặt, chỉ sợ cũng chỉ có Thẩm Ngôn Lỗi kêu gọi mới có tác dụng như vậy."
"Tớ đây...Cũng đi."
Trần Tư Giai nhìn cô, "Cậu xác định? Cậu không sợ sẽ nhìn thấy người nào đó rồi khó chịu?"
Túc Kỳ lập tức cây ngay không sợ chết đứng trả lời, "Đương nhiên xác định, chỉ là bạn học thời đại học mà thôi, tớ sợ gì chứ?"
Trần Tư Giai liếc cô một cái không nói gì nữa.
Liên tiếp vài ngày sau Diệp Tử Nam đều bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều tận
khuya mới về nhà, buổi sáng lại ra cửa sớm, Túc Kỳ vẫn không gặp được
anh, mà cô lại muốn nói trước mặt anh, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Mãi đến đêm hôm trước khi đi, Túc Kỳ ăn cơm tối xong ngồi trên ghế salon vừa xem tivi vừa kiên trì đợi anh về.
Diệp Tử Nam vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa ra, nhìn thấy người ngồi trên ghế sofa có chút kỳ quái, uể oải hỏi, "Làm sao còn chưa ngủ?"
Túc Kỳ nhìn sắc mặt anh rất khó coi, giống như cánh tay cũng chẳng muốn
nâng lên một chút, vốn nghĩ muốn nói lại tự động nuốt vào, đi qua giúp
anh cởi quần áo, "Gần đây anh bề bộn nhiều việc à? Công việc có vấn đề
hả?"
Diệp Tử Nam nhắm mắt ngồi trên ghế sofa, "Không có."
Túc Kỳ bĩu môi, "Em đi giúp anh chuẩn bị nước tắm."
Túc Kỳ vốn định chờ anh tắm rửa xong, nghỉ ngơi chút cho đỡ mệt rồi sẽ nói, không nghĩ tới Diệp Tử Nam tắm rửa xong tóc cũng chưa lau khô liền cắm
đầu ngã xuống giường ngủ luôn.
Cô ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lắc lắc anh, "Này, anh đừng ngủ trước, em có chuyện muốn nói với anh."
"Ừm.
"Anh nghe thấy sao?"
"Ừm."
"Mấy người hồi đại học bọn em có cuộc gặp mặt, ở thành phố Y giáp với một
thị trấn nhỏ, Chủ nhật này em muốn đi tham gia, nói cho anh biết một
tiếng."
"Ừm."
"Tối mai em đã đi rồi."
"Ừm."
Ngày hôm sau tan tầm Túc Kỳ về nhà dọn dẹp xong từ đông sang tây. Kéo rương
vừa mới đi tới phòng khách, liền thấy Diệp Tử Nam mở cửa đi vào, cái
chìa khóa vẫn treo ở trên cửa.
Túc Kỳ thấy kỳ quái, "Sao anh trở về lúc này?"
Diệp Tử Nam nhìn chằm chằm rương hành lý sau lưng cô, "Em muốn đi đâu thế?"
Thanh âm khô khốc trầm thấp.
"Đi ra tàu lửa, em và bọn họ đã hẹn như thế."
Diệp Tử Nam có chút kỳ quái nhìn cô, trong ánh mắt lại còn có ý tức giận, "Em nói cái gì?"
"Đêm qua em đã nói với anh rồi, bạn học hồi đại học gặp mặt, muốn đi tới một thị trấn nhỏ để chơi."
Diệp Tử Nam dằn lửa nóng hỏi, "Có phải em đã quên cái gì rồi không hả?"
Túc Kỳ cúi đầu lật lật túi xách của mình, "Không có mà, cái gì nên mang em đều đã mang..."
Diệp Tử Nam không biết làm thế nào nghiêng đầu qua một bên, tay đặt trong
túi gắt gao nắm thành quyền, sau đó từ từ buông ra, thở thật sâu một
hơi, nhàn nhạt nói, "Em đi đi."
Túc Kỳ nhìn anh, có chút lo lắng, "Anh không sao chứ? Nhìn sắc mặt rất khó